Chàng Song Nam Và Tôi | ||
Trần Thị Hoa | ||
|
||
Tôi nóng lòng đi qua lại trước rạp chiếu bóng. Buổi
trưa trời nóng thiệt, mặt đường nhựa muốn bốc hơi, loang loáng như ướt
nước. Đã quá giờ hẹn rồi, tôi bực bội:
-
Không thèm đợi nữa.
Một bóng dáng con trai từ đàng xa hớt hải chạy lại, thở không ra hơi:
-
Xin lỗi đã bắt cô đợi hơi lâu.
Tôi ngạc nhiên:
-
Ủa, tui đâu có hẹn với anh?
Chàng trai cười cười lúng túng:
-
Thì bạn của cô, anh T. hẹn giùm cho tôi đó.
Hắn còn nói thêm:
-
Ảnh “biểu” mình vô coi trước, chút nữa sẽ tới sau.
Trời ngó xuống mà coi! không lẽ tôi lầm. Tôi tưởng
“chàng” hẹn tôi, làm tôi phải “cúp cua” hai giờ Pháp văn chiều nay, ông
thầy khó chịu thấy mồ, bữa nay không thấy tôi sẽ thắc mắc, và dám chừng
dám qua “hỏi” ba má tôi lắm à. Nhưng con tim tôi... dắt tôi đi chứ bộ.
Nhớ lại vẻ mặt “thành khẩn” của “chàng”, tôi càng thêm giận, lại còn bắt
tôi hứa chắc là sẽ đến nữa chớ, thì ra... Làm sao đây? Nếu không chịu
vào coi thì “yếu” quá, vì tôi vốn có tiếng là ngổ ngáo, lại nữa phim rất
hay, thôi kệ... nhưng cơn giận dữ làm tôi không còn tâm trí nào để
thưởng thức chuyện phim nữa. Độ nửa phim thì tôi đòi về, mặc cho tên con
trai năn nỉ:
-
Xem hết phim đi đã. Có lẽ anh T. cũng sắp tới rồi đó.
Tôi vùng vằng, nói như muốn quát lên:
-
Anh ưng coi thì ở lại coi một mình đi. Tui muốn đi về bây giờ.
Tôi dùng dằng đứng lên đi ra cửa. “Chàng” đang ngồi đợi “chúng tôi” bên
kia đường, mắt lơ đãng nhìn trời, miệng nhai kẹo, thấy muốn... vả. Tôi
đổ quạu:
-
Anh giải thích cho tôi nghe coi, sao lạ vậy?
Chàng từ tốn:
-
Tại thằng bạn anh ngầm để ý em từ lâu nhưng không dám tán, thấy anh quen
em nên nhờ anh. Nó năn nỉ quá, lại kêu anh bằng anh nữa, cho nên, với em
út...
Tôi hét lên:
-
Hay quá há! Đi làm “quân tử Tàu” đi, đừng quen tui nữa, tránh ra... Tui
đâu phải đồ chơi mà anh trao qua, trao lại, hu hu...
Thấy tôi òa lên khóc, chàng vỗ về:
-
Anh có giao là chỉ giúp nó một lần thôi mà.
Tôi còn ôm cục giận lớn bằng trái núi, làm thinh. Đó là thứ vũ khí mà
chàng sợ nhất.
Sau này, khi đã yêu nhau sâu đậm, chàng thủ thỉ:
- Anh biết em đâu thích thằng bạn anh, bởi vậy anh
mới dám... Bữa đó hẹn giùm nó rồi, anh như ngồi trên đống lửa, không
biết tại sao lại tới trước cửa rạp đứng chờ. Thấy mặt em giận quá, làm
như muốn giết anh tới nơi, anh hơi... sợ, nhưng lại mừng, vì... em
thương anh, đúng không?
Thời gian này chàng hút thuốc dữ lắm. Lúc đó tôi
khuyên chàng đừng hút thuốc nữa, chàng viện cớ:
-
Anh hút thuốc vì anh nhớ em, anh buồn. Chờ khi anh cưới em xong rồi, anh
sẽ bỏ.
Nhưng sau khi “cưới em rồi” chàng... vẫn hút thuốc như trước. Tôi cằn
nhằn:
-
Sao hồi đó anh nói anh hút thuốc là vì nhớ em. Bây giờ có em rồi mà anh
vẫn không bỏ là sao?
Chàng tỉnh bơ:
-
Vì bây giờ anh còn buồn em à... Hay là em cưới cho anh một bà nữa đi,
anh sẽ bỏ.
Tôi nghiến răng:
-
Coi chừng anh bỏ mạng trước.
Một bữa anh chàng kể:
- Cây xoài trong vườn có hai trái bự lắm. Bà nội sai
anh bọc lại để dành chín cây cho ông nội ăn. Sáng nay không biết “thằng
mất dạy” nào bẻ mất, bà nội giận lắm.
Tôi làm thinh. Sáng nay “thằng mất dạy” cháu bà vừa
mang hai trái xoài đó sang cho tôi, chàng “ẩu” thiệt.
Chúng tôi lấy nhau vào những ngày cuối cùng của đất
nước. Những ngày đó, nơi tôi ở thật là hỗn loạn. Từng đợt dân hớt hải
tràn vào thành phố, từ Huế, Quảng Trị,
-
Làm vợ anh mắc quá đi. Em phải đổi hết tất cả... Em không gặp gia đình
trước khi ra đi nữa.
Chàng hùng hồn:
-
Hồi đó nếu anh không về kịp để làm “anh hùng cứu mỹ nhân” thì chắc bây
giờ em đã có cả đám “cán bộ con” rồi.
Tôi cong cớn:
-
Còn lâu tui mới lấy Việt cộng. Đả đảo cộng sản!
Chàng cười:
-
Nói vậy chớ làm sao để em ở lại được. Đời tôi chỉ yêu...
Tôi gạt ngang:
-
Thôi dẹp đi! Nói hoài...
Tôi hay dò ý bằng cách... rót mật vào tai chàng:
-
Anh nghĩ là đàn ông nên có nhiều vợ hay không?
Chàng hớn hở:
-
Nghĩa là hễ ai yêu anh thì anh yêu lại, còn hễ bà nào ở gần (lân cận)
thì anh yêu luôn...
Rồi chàng đổi giọng tha thiết:
-
Mình là tín đồ, chớ nghịch lời Chúa mà phải tội em ạ!
Tôi lắc đầu ngao ngán nhìn chồng. |
||
Tiếng đập cửa ầm ầm làm tôi giật bắn người. Tôi hấp tấp tắt vội vòi nước
tắm, hỏi vọng ra:
-
Cái gì đó anh?
Giọng chàng... giả vờ hốt hoảng:
-
Em có sao không? Anh nghe em la cầu cứu.
Trời đất! Tôi đang gân cổ hát “Tôi xin người cứ gian dối, nhưng xin
người đừng lìa xa tôi”. Quả thật tôi gào hơi lớn, nhưng:
-
Anh dìm tài em. Bạn bè ai cũng khen em hát hay. Anh thấy không? Khi nào
có karaoke, ai cũng yêu cầu em hát hết đó.
Chàng cười chọc quê:
-
Ai vậy? Một người... điếc phải không?
Lúc này chàng làm biếng ghê gớm. Một lần tôi đi làm về trễ. Nhà cửa vắng
hoe, bếp núc lạnh tanh. Tôi hỏi:
-
Anh ơi, tối nay mình ăn gì đó?
Chàng cau có, tóc tai rối bù từ trong phòng ngủ bước ra:
-
Anh đâu có phải đầu bếp của em mà biết!
Ủa, sao lạ vậy? Hồi xưa khi chàng còn đi làm, bữa nào tôi về tới nhà là
cơm canh cũng sẵn sàng, sao bây giờ...
-
Anh thất nghiệp rồi, nên nghề nấu ăn cũng quên luôn...
À, thì ra là vậy.
Tôi lại gần an ủi:
- Anh à, em đâu có muốn anh thất nghiệp, mà anh cũng
đâu muốn mất việc làm, chỉ là tại thời thế thôi mà. Anh coi, chung quanh
mình người người mất việc thiếu gì. Sao anh phải xuống tinh thần dữ vậy?
Em đâu có phàn nàn điều gì, thì tại sao anh phải ngại chứ?
Chàng rầu rĩ:
-Chán quá à...
Tôi an ủi:
-
Hay là đi du lịch một vòng đi anh.
Chàng tươi ngay nét mặt, viện cớ:
-
Nhưng em bận đi làm...
Tôi bật đèn xanh thử lòng chàng:
-
Thì anh chịu khó đi một mình vậy.
Chàng vồn vã:
-
Ờ, vé đi về Việt
Tôi gạt ngang:
-
Đi một mình về Việt
Hôm nay là ngày kỷ niệm 28 năm lễ thành hôn của chúng
tôi. Tôi cám ơn chàng Song
Ông xã, happy aniversary! |
||
Trần Thị Hoa |