người bạn trai đầu tiên

 
 

           Ngày ấy, sau khi người chi gái gần gũi tôi nhất đi lấy chồng, tôi buồn ngơ ngác mấy ngày, rồi bám theo người anh trai kế tôi đi bắn chim, hái trộm ổi, đi hái sim, hái trái dẻ dẻ...

Hôm chị tôi về thăm nhà thấy tôi gầy nhom, đen thui, mái tóc vàng hoe vì cháy nắng. Chị đã la cho tôi một trận nên thân và bảo anh rể mua tặng các em một bàn banh tay, để chơi trong nhà.

Không được chạy chơi ngoài nắng, tôi nhanh nhẩu biến thành cầu thủ banh tay, những hình nhân bằng nhựa trở thành những người bạn thân thiết của tôi. Tôi thường chơi banh tay với anh trai, hôm nào không có anh thì tôi chơi một mình hai phe, chạy bên này đánh rồi chạy sang bên kia đánh.

Những đứa trẻ hàng xóm nghe tiếng banh va đập cũng chạy sang, nhưng muốn chơi phải bỏ vào đồng tiền kênh mới chơi được, tôi thành người đổi tiền lẻ.

Ngày càng nhiều trẻ con đến chơi banh tay, tôi phải nhường cho chúng chơi để thu tiền. Không bao lâu số tiền thu vào cũng đáng kể, Mạ tôi bèn mua thêm một bàn banh tay nữa. Tôi được Mạ giao nhiệm vụ quản lý hai bàn banh tay ấy.

Một hôm anh tôi về kể với tôi

- Lớp ta có một thằng công tử bột mới ở đâu chuyển về

- Công tử bột là răng?

- Là con nhà giàu, kên kên vẻ mặt, dễ ghét lắm.

- Ừ! Em cũng ghét rứa lắm.

Không ngờ tôi gặp mặt kẻ đáng ghét mà không biết.

Có một tên, hắn thường đổi một lần rất nhiều tiền kênh, khác với những đứa trẻ cùng xóm, rồi hắn rủ những đứa trẻ đứng xem cùng chơi cho đến khi hết các đồng kênh mới đi về.

Hôm không có ai chơi cùng hắn nhìn tôi mấy lần, sau đó ngập ngừng nói:

- Bạn chơi banh với tôi được không?

Lúc này tôi đánh khá hay rồi nên ít chơi, chỉ thích chơi với người đánh hay thôi. Tôi nghĩ thầm đánh với hắn chắc chán phèo, hay là kệ hắn miễn sao hắn đổi tiền nhiều là được. Dù còn nhỏ mà tôi đã biết giữ chân ”thượng đế” rồi, vậy là tôi đành miễn cưỡng đánh banh với hắn.

Mặc dù tôi cố ý đánh dở nhưng hắn vẫn thua tôi, càng thua hắn càng quê cố đánh để

gỡ lại. Nhưng hắn mới biết chơi làm sao thắng tôi được, tôi vừa chơi vừa nhìn vẻ mặt đỏ gay của hắn mà đắc ý cười thầm.

Hôm sau hắn mang theo bánh chocolate và kẹo, chắc hắn cũng thấy tôi đánh một cách miễn cưỡng nên rủ tôi vừa nhâm nhi bánh kẹo vừa đánh banh. Thật là hấp dẫn, tôi vui vẻ chơi banh cùng hắn, còn bày hắn một số  “tuyệt chiêu” khi chơi banh.

Không bao lâu sau, khi một số bánh kẹo ra đi không trở lại, hắn và tôi trở nên khá thân thiết, hắn tự giới thiệu tên là T.

Buổi chiều bạn T hay đến chơi banh tay nhà tôi, hôm không có tôi ở nhà bạn T cố nấn ná chơi chờ tôi về.

Bạn T kể cho tôi nghe về gia đình bạn. Thì ra, gia đình bạn chỉ có ba người, ba má và bạn.  Ba bạn T chuyển công tác đến nơi có chiến tranh nên không muốn T đi theo, đành gửi T về nhà ngoại, ở xóm trên.

T ở vơí ngoại và các dì. Ngoại rất thương T, còn các dì thì ái ngại cho T thui thủi một mình nên thường cho T nhiều tiền, nhưng T vẫn buồn vì không có bạn. Các bạn học cùng lớp không thích chơi với T, T không biết vì sao
 

Tôi nhìn T tóc cắt ngắn, da trắng trẻo, mặc quần soọt trắng áo sơ mi ca rô, mang giày trắng toát trông thật đẹp đẽ, tươm tất. Thật khác xa so với các bạn hàng xóm gầy nhom, đen nhẻm hay mặc quần đùi, áo sơ mi trắng dơ bẩn, đi chân không hay mang dép nhựa.

- C ơi C! . Tiếng anh trai tôi la to lên

- Em đây, chi rứa anh?

- Vô đây ta biểu.

- Dạ, chờ em một chút

- Không chờ chi hết vô đây mau lên.

- Dạ. Tôi lật đật chạy vào nhà thấy anh trai tôi đang chùng bùng

- Mi không được chơi với thằng công tử bột nớ.

- Thằng công tử bột mô đâu?

 

- Thằng nớ. Bữa trước ta nói mi rồi mà.  Anh tôi chỉ T

-  Ủa! Hắn là công tử bột đó hả? Hắn tới đánh banh chớ em đâu có chơi với hắn.

- Ta thấy mi nói chuyện chi với hắn mà nói hoài rứa?

 - Chuyện chi mô có. Tôi cố cãi lại mặc dù thấy hơi quê quê.

Từ hôm đó tôi không đánh banh với T nữa.

Chị gái tôi chuẩn bị có em bé. Mạ tôi cắt những miếng vải hình tam giác để làm tả cho em bé. Tôi đứng xem Mạ đạp máy may đường viền cho tã khỏi bị sút vài cái rồi giành làm

- Mạ để con may cho

- Con biết may không, gấp vải vô như ri nè, rồi may chần trên đường gấp ri nè.

- Con biết rồi mà, để con làm cho.

Tôi chăm chỉ may tã cho em bé mỗi buổi chiều, mặc dù đường chỉ tôi may như những con giun bò ngoằn ngoèo

Hai hôm sau, tôi thấy T lảng vảng trước lớp học tôi. Giờ ra chơi tôi vừa ra khỏi lớp học, T đã chạy đến hỏi:

- Sao mấy hôm nay bạn không chơi đánh banh nữa?

- Tui bận.

- Bận việc gì vậy?

- Tui bận may tã cho em bé

- Mẹ bạn sắp sinh à?

- Không phải, chị tui.

- Khi nào bạn may xong?

- Tui không biết nữa

- Bạn còn may nhiều không? Tôi để dành cho bạn một hộp kẹo đó.

Thình lình có người xô tôi vào bạn T. Cả tôi và T ngã nhào trên đất.

- Ê! Con C có bồ. Nhỏ mà ranh.

Tôi nhìn lên thấy thằng Tuấn trọc, vì đầu thằng Tuấn có ghẻ chóc phải cạo trọc đầu để bôi thuốc ghẻ, đang vỗ tay cười nói. Các bạn học cùng lớp đang xúm lại đứng nhìn tôi và T ngã mà cười.

Tôi lồm cồm ngồi dậy vừa mắc cỡ vừa tức giận.

- Chơi chi lạ rứa.

Còn T mặt đỏ bừng, vừa đứng dậy đã xông lại phía thằng Tuấn trọc. Thằng Tuấn vội chạy ra xa đứng, la to hơn:

- Ê! Nhỏ mà đã bồ. Nhỏ mà ranh.

Tôi quê quá đâm giận bạn T, nhủ thầm nhất định không chơi với bạn T nữa.

Chiều hôm sau, khi tôi đang may đồ thì bạn T chạy xộc vào nhà để trên bàn máy may một hộp kẹo nhiều màu xanh đỏ vàng tím...

- Kẹo bạn đây nè. Tôi giật mình, ngẩng đầu lên

- Tui không lấy đâu, bạn mang về đi.

- Tại sao không? Bạn đừng nghe lời thằng Tuấn trọc, hắn ganh tỵ vì thấy tôi thân với bạn.

- Bạn đừng chạy qua lớp tui, mấy đứa lớp tui hắn cười tui.

- Ừ ! nhưng bạn phải ăn kẹo đi đã.

T mở hộp kẹo, tôi nghe một mùi thơm phức xông vào mũi. T nhón một cây bỏ vào mồm, mút chép chép, lại nhón một cây nữa đưa ra trước mũi tôi

- Bạn ăn thử đi, ngon lắm.

- Tôi làm thinh, nghĩ thầm: nhất định không ăn.

Bạn T đưa viên kẹo cụng vào môi tôi. Tôi khó chịu quá, rồi không nhịn được sự hấp dẫn của viên kẹo ngọt ngào. Tôi há mồm đớp nhanh viên kẹo, cắn cả vào ngón tay của T. Bạn T phì cười, tôi cũng cười, hai đứa lại vui vẻ.

 Một buổi chiều có anh trai tôi ở nhà, tôi không ra chơi với bạn T. Bạn T đứng xem các bạn khác chơi banh, xem một lúc chừng như cũng chán bạn ra ngồi một mình, thừ người, mắt ngó đâu đâu, mặt buồn rười rượi.

- Răng bạn buồn rứa? Tôi hỏi:

- Tôi nhớ ba má tôi. Giờ này ở nhà chắc má tôi đang nấu cơm. Má tôi thường vừa nấu cơm vừa hỏi hôm nay tôi học ra sao. Tôi sẽ kể chuyện ở trường cho má tôi nghe. Má tôi lúc nào cũng hỏi: hôm nay con thích ăn món chi.

- Rứa bạn thích ăn món chi? Tôi hỏi:

- Má tôi nấu canh chua cá lóc rất ngon, cá thu chiên của má tôi cũng rất ngon, má tôi kho cá bống khô cũng ngon… Món gì của Má tôi làm cũng ngon.

- Bạn đừng buồn, để tui đánh banh với bạn nghe

- Tôi hết buồn rồi, bạn ngồi chơi với tôi là tôi hết buồn. T cố gựơng cười.

Sau đó anh trai tôi hỏi:

- Hồi chiều mi với thằng công tử bột đó nói chi rứa? Ta thấy hắn khóc hả?

- Bạn đó tội lắm anh à. Bạn ở với bà ngoại và các dì.

- Chứ ba má hắn đâu?

- Ba má bạn ở xa, nghe nói ở ngoài Đông Hà chi đó. Bạn có một mình, nhớ ba má nên bạn buồn, anh đừng ghét bạn ấy.

Sau lần đó, anh trai tôi dường như không ghét bạn T nữa, thấy tôi và bạn T chơi banh tay anh cũng đứng xem, vỗ tay cổ vũ cho tôi.

 Lúc này bạn T đánh banh rất hay nhưng lúc nào bạn đánh với tôi cũng bị thua. Tôi nghi bạn nhường cho tôi thắng. Trái hẳn với lúc chơi với anh tôi, cả hai người đánh rất gay cấn hấp dẫn, tôi vỗ tay cổ vũ cho cả hai người.

Ba chúng tôi nhanh chóng thành bộ ba rất thân thiết.

Bạn T ngày nào cũng đến nhà tôi, có khi đến học chung với anh trai tôi, có khi đến chơi banh, cũng có khi ở lại ăn cơm với anh em tôi.

Năm học đó trôi qua thật nhanh, cuối năm cả ba chúng tôi đều được lãnh phần thưởng. Bạn T mang Bảng Danh Dự về cho bà ngoại và các dì xem, còn phần thưởng đem tặng cho tôi nhưng tôi không nhận.

- Bạn đem phần thưởng về cho má bạn xem đi. Tui đã có phần thưởng của tui rồi. Bạn T đành cầm về nhưng vẻ mặt không vui.

 

Mấy hôm nay bạn T buồn buồn, tôi không biêt bạn buồn chuyện gì. Tôi cố chọc cho bạn cười nhưng bạn cười một cách gượng gạo.

Sau cùng không nén được tò mò, tôi rụt rè hỏi bạn:

- Bạn có chuyện chi buồn rứa?

- Ba tôi mới chuyển về Đà Nẵng. Bạn T ngần ngừ một hồi rồi nói.

- Ủa! rứa là bạn được gần ba má rồi, răng bạn buồn? Bạn T ấp úng đinh nói gì, rồi lại thôi không nói.

Chiều hôm sau, khi tôi vừa về nhà, anh tôi chạy ra nói:

- Em đi đâu mà lâu rứa. Thằng T nó chờ em quá trời, nó theo ba nó về Đà Nẵng rồi, nó mới đi ra đó.

Tôi không nghe hết câu đã bỏ chạy ra cổng, bạn T đang ngồi trên xe jeep, nhoài mình ra ngoài nhìn ngoái lại, thấy tôi bạn giơ tay vãy vẫy, tôi cũng giơ tay vẫy lại.

Chiếc xe đã chạy đi một quãng xa chỉ còn thấy một vệt đen, áo trắng của bạn T chỉ còn là một chấm trắng, tôi vẫn còn đứng giơ tay vẫy chấm trắng ấy.

 

Nhiều năm trôi qua, bạn T hẳn đã trưởng thành. Bây giờ gặp lại chưa chắc tôi và bạn đã nhận được nhau. Nhưng trong đời người nhiều khi có những ấn tượng không bao giờ tàn phai, dù chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn ngủi.

Trong tôi những cảm giác êm dịu của ngày thơ ấu bên nhau vẫn còn đâu đó.
 

 

 

 

Trần-Kim-Cúc