Hương
Sầu
Đông







Ngọc Hà
 

 

     Vi nhón chân lên, dùng hết sức để đẩy cánh cửa sổ lên cao. Một luồng gió mát lạnh ùa vào phòng đẫm cả hơi sương.  Trời mới lờ mờ sáng. Hơi sương như làn khói nhẹ lãng đãng bay vào phòng. Thoãng trong hơi sương là một mùi hương quyến rũ. Vi biết đó là hương của cây sầu đông bên nhà hàng xóm. Mùi hương đã theo Vi suốt thời thơ ấu...

 Vi nhớ những ngày còn nhỏ, trong căn nhà ở góc đường Thống Nhất và Độc Lập. Nơi có con dốc dài đổ xuống đường Bạch Đằng dọc theo bờ sông Hàn. Bên kia đường là bưu điện rêu phong cũ kỷ. Ở đó ba Vi làm trong phòng vô tuyến. Những hôm theo ba vào sở Vi thấy ba đánh "morse" rất nhanh. Những hạt con-fec-ti nhảy múa theo từng nốt tích-tè ba nhấn. Bao giờ xong việc Vi cũng được ba thưởng một bịch con-fec-ti vì ngoan những lúc ba bận việc. Những lúc ấy Vi nhoẻn miệng cười rất tươi rồi chạy ra sân chơi. Trước cổng bưu điện có cây trứng cá rất lớn. Những quả trứng cá chín đỏ đầy cây, đẹp như một bức tranh vẻ nhiều màu sắc.

Đằng sau bưu điện là hai dãy bàng thay lá theo mùa. Có những buổi trưa Vi và anh Đức trốn ngủ đi nhặt quả bàng. Anh Đức đập những quả bàng chín vàng để lấy hạt bên trong cho Vi ăn. Những hạt bàng bùi bùi béo béo và đôi quả có vị chát vì non. Đôi khi trời đổ mưa bất chợt, hai anh em chạy vội trốn dưới cây sầu đông ở góc bưu điện. Tàn không đủ kín nên thừơng hai anh em ướt như "chuột lột".

 Tuổi thơ là những ngày Vi cùng bạn hàng xóm nấu nướng, bán hàng trong sân vườn. Những gánh hàng nhỏ xinh xắn được bày ra khắp sân. Lẫn trong tiếng cười nói là tiếng ve kêu inh ỏi suốt những trưa hè trên những cây phượng bông nở đỏ ối.

 Những ngày lớn thêm đôi ba tuổi, me bắt võng dưới tàn cây sầu đông để Vi đọc sách. Mơ mộng theo từng trang sách Tuổi Hoa xanh, hoa tím. Rồi với "Kiều Giang", "Đỉnh gió hú"... Những ngày ấy, Sầu đông trổ hoa, những bông hoa tím nhạt, điểm những nhụy trắng li ti. Hoa thơm ngào ngạt, bay tỏa khắp vườn.

Hương thơm quyện vào người Vi như một mùi hương không hể thiếu trong đời mình. Và có phải vì đó là hoa của Sầu đông nên dù hương rất thơm nhưng luôn có một chút buồn mong manh như màu tím của nó...

 Những ngày yêu Chuân, trừ những lần lang thang dứơi những hàng dương liễu ở bãi biển Thanh Bình thì hầu như những dự tính, những ước mơ của cả hai cũng chỉ ở sân nhà nơi mùi hương Sầu Đông ướt đẫm...

 Sau ngày 30 tháng 4... những ước mơ đó không còn nữa. Nó như một điều gì quá cao xa không vói tới nỗi. Những cơm áo, lo toan đời thừơng cuốn phăng tất cả. Mọi thứ trở nên hối hả và mọi ước muốn trở nên thấp hèn, tầm thường.

 Vi cố quên tất cả những dự tính cho đời mình chỉ để quay qua vun đắp cho gia đình, con cái. Con cái được dạy dỗ theo cách tốt nhất, dầu ngoài xã hội giá trị đạo đức đã đổi thay. Vi đưa việc học của con cái lên hàng đầu trong đời mình và quên đi những đam mê thời con gái.Một chuyến đi học xa, một căn nhà đẹp, bình hoa tươi Vi sẽ cắm thay đổi kiểu mỗi ngày theo sở thích. Tiếng dương cầm sẽ làm tan biến nỗi nhọc nhằn hằng ngày...

 Rồi những bắt đầu khi qua Mỹ. Một lần nữa mọi toan tính cũng quay lưng với Vi khi căn bệnh quái ác ập đến...

Tiếng Chuân sau lưng làm Vi giật mình:

- Em lại mở cửa sổ sớm rồi ! Coi chừng sương mai làm em lạnh, không tốt đâu! Thôi anh đi làm!

Hình như Vi nghe tiếng thở dài của Chuân. Anh biết lý do Vi thích mở cửa sở mỗi sáng sớm chỉ để được ngửi hương hoa Sầu Đông. Mùi hương ngọt ngào quyến rũ nhưng rồi cũng sẽ loãng tan vào không khí. Tan đi như những ước mơ, dự tính của đời Vi.

 Những bông hoa rồi sẽ rụng xuống bên thềm. Màu tím nhạt mong manh buồn phiền. Buồn phiền và vụn vỡ như cuộc đời Vi...

 

 Ngọc Hà