Có lẽ nỗi buồn tôi chưa

đủ chín

 

 

Có lẽ nỗi buồn tôi chưa đủ chín

Nên, em cứ hoài, cứ mãi lặng thinh

 

Sáng, ngày lên, đoá hồng như nở vội

Mây, dịu dàng, bay bay mãi không thôi

Gió, êm êm, khẻ khàng ru cánh lá

Nắng, buông dài, len vội ngõ nhà ai

 

Trưa, mặt trời, thẳng tắp đứng trên vai

Hoa, ngơ ngác, đợi chờ tay ai với

Sông, trong vắt, mây chẳng buồn soi bóng

Lá, không lay, gió trốn ở nơi nào?

 

 Chiều, ráng hồng, chừng ngủ quên trên sóng

Mây, lại về, giăng kín nẻo xưa xa

Gió, thì thào, xôn xao ngàn lá biếc

Nước, hững hờ, xuôi mãi tận ngàn khơi

 

Tối, màu trăng, nhuộm vàng trên lối cỏ

Em, có hay, ai đó vẫn đợi chờ?

Ơi, lòng tôi, sao ngóng hoài năm tháng

Trôi, miên man, trên mộng mị tương phùng

 

Có lẽ nỗi buồn tôi chưa đủ chín

Nên, em cứ hoài, cứ mãi lặng thinh

Mai Tuyết Ánh