Trời Sắp Tết...(*)

 
 

 Yến choàng thức dậy, ánh nắng chan hòa bên ngoài khung cửa chiếu trên thềm gạch đỏ  đẫm những hạt nước long lanh ... hình như đêm qua trời đã mưa.

   

Nàng đưa mắt lười lĩnh nhìn ra ngoài... sau giấc ngủ dài để bù lại những ngày  rong chơi cùng bạn bè, Yến thấy dễ chịu, mơ màng nhìn ra khung cảnh êm đềm sau nhà... Rồi chợt nhớ đến mấy chậu hoa trước nhà, lo quá không biết đêm qua mưa gió có sao không. Vậy là vội vàng lồm cồm ngồi dậy. Nhưng cũng chỉ ra đến cửa sổ từ nhà bếp, Yến nhón chân nhìn ra châu hoa đào với những nụ hoa bé tí long lanh với những hạt nước đọng... Vừa pha cà phê, Yến vừa dõi mắt ra bên ngoài.

 

Yến co ro nhìn ra sân, tiếng cà phê tí tách rơi cùng với mùi thơm ngào ngạt... làm cho căn nhà ấm cúng dù là ngoài kia trời đang lạnh.

 

Một lát sau, trên tay ly cà phê và chiếc áo ấm choàng vai, Yến rón rén bước ra sân... Nàng ngồi xuống bên chậu hoa Đào, những nụ hồng chen với những chiếc lá xanh bé tí thật là xinh,  đưa tay nhẹ nhàng như nâng niu, và nàng tư lự nhớ về một ngày mấy năm trước...

 

Tất cả rất mơ màng trong ký ức, chia xa luôn là một cái gì mà người ta rất sợ... nhất là của quen thuộc, thân yêu của một thời gian dài. Nhớ căn nhà rộng thênh thang, cây cỏ cũng buồn theo ngừơi mà héo úa!

Năm đó gần Tết, Yến cố gắng thu xếp nhà cửa đón xuân... Ra sân thì những chậu hoa xinh đẹp đã héo úa từ lúc nào. Buồn bã và đơn độc, chiều 30 Tết nàng thất thểu ra vườn ươn cây…  chỉ còn bày bán lưa thưa một vài chậu hoa đào, quất... ốm o xơ xác mà không ai thèm chọn. Yến đã khệ nệ mang về. Cây đào với chừng dăm nụ hoa... và cây Quất vỏn vẹn mấy trái...

 

Nàng trân trọng đặt chúng trước cửa ra vào. Căn nhà to lớn im vắng, hai chậu cây bé bỏng nằm trơ vơ trước cửa... Nhưng hình như Yến không nhớ mình thấy tội nghiệp chúng hay tôi nghiệp cho mình. Mỗi ngày đi làm về... vẫn háo hức ra xem, xăm soi, chăm sóc và mong cho chúng mau... lớn!

 

Rồi cũng từ đó nàng để ý hơn đến cây cỏ bên ngoài... chăm chút cẩn thận hơn. Dù là giờ đây nàng đã rời xa căn nhà cũ... tất cả chỉ còn trong ký ức... và cây kiễng ở căn nhà nhỏ bây giờ ngày càng xanh tươi...

 

Hôm nay nhìn lại châu hoa xơ xác của năm nào, giờ tươi tắn đầy hoa... Yến thấy ấm áp trong lòng... say sưa ngắm nó như là một kỳ công của mình!

 

Gửi cho các bạn tấm hình, hân hoan khoe... "Trời sắp Têt…" giống như lời của một bản nhạc mà nàng ưa thích, cô bạn dí dõm đáp lại:

 

".... Hay lòng mình đang tết…"

 

Yến tủm tỉm cười, cô bạn ý nhị và dễ thương làm sao, nàng thấy vui vui vừa lái xe đi làm vừa nghêu ngao hát nho nhỏ:

 

" Trời sắp Tết hay lòng mình đang Tết.

 

Tháng ngày đã trôi qua

Tình đã phôi pha, người khuất xa

Chỉ còn chút hương xưa

Rồi cũng phong ba rụng cùng mùa... "

 

 

Hôm nay trời buốt lạnh... cái rét lạnh của ngày cuối tháng giêng, Yến hát đi hát lại bản nhạc hay muôn thuở, lòng bâng khuâng nghĩ về những thay đổi của cuộc đời... "Rồi cũng phong ba rụng cùng mùa"...

 

Cám ơn người thi sĩ bài thơ thấm vào da thịt, người nhạc sĩ chuyên chở những âm thanh ngọt ngào đi vào tận tim gan... cảm ơn những đóa hoa nhỏ bé vô tội trong mưa... để lòng thấy ấm áp đón mùa xuân đã về... một cái gì mới để hy vọng, chờ mong!

 

Và cảm ơn những buổi sáng có nắng chan hòa, không gian se lạnh, vừa đủ thôi để co ro trong chiếc áo, suýt soa húp ngụm cà phê bên hiên nhà, sau bao đổi thay, sóng gió vẫn còn ví von:

Trời sắp Tết hay lòng mình đang Tết.

Đẹp lắm thay!

  (*)Em đến thăm anh đêm 30-Thơ Nguyễn Đình Toàn-Nhạc Vũ Thành An
   Kim-Chi
 
   về:
Trang Thơ Truyện
Trang Nhà
Liên lạc: Nutrunghocdanang@yahoo.com