Thơ Tôi


( tháng 1, 2011)
 
 

Đêm dần khuya, tôi đặt cuốn truyện xuống tuy trong lòng hơi luyến tiếc muốn theo dõi tình tiết ly kỳ của câu chuyện, nghĩ đến sáng mai phải đi làm sớm nên đành phải tắt đèn đi ngủ.  Trời lành lạnh tôi kéo mềm trùm lại và mắt lim dim… mơ màng!

Bỗng tiếng điện thoại lại vang lên trong đêm vắng, tôi giật thót mình, trí tưởng tượng luôn làm cho tôi lo sợ khi nghe phone vào giờ này, vì ít khi nào tin vui đến giữa đêm khuya, chỉ có bất trắc…

 

Nhìn vào phone thì thấy số của đứa bạn, tôi thở phào vội vàng nhấc phone lên, bên kia là tiếng thì thầm:

– Ngủ chưa?

Bình thường thì chắc tôi đã cằn nhằn hắn ta, ngủ làm sao trả lời phone, nhưng tôi ngưng lại vì đứa bạn này đang cần an ủi, đang gặp muộn phiền. Tôi đáp yếu xìu:

– Chưa… Và lên giọng kẻ cả. Thức khuya vậy, bên đó mấy giờ rồi!

Không trả lời tôi mà con bạn nỉ non kể lể rồi rấm rức khóc. Hắn ta thì thầm nên tôi nghe tiếng được tiếng mất, nhưng nội dung thì cũng quanh quẩn bao nhiêu chi tiết mà chúng tôi đã bàn tán qua rồi.

Tôi thấy thương cho đứa bạn và hiểu cho nó hơn ai. Tôi và hắn là hai chiến sĩ đã “bỏ mạng trên tình trường” nên thường tâm sự với nhau.

Khóc cho đã đời xong thì hắn lại nói:

– Mày còn đó không?

Tôi ừ hử, hắn ta thắc mắc:

– Tại không nghe mày nói gì hết.

– Ừ, thì đang bận “nghiêng mình kính cẩn” trước giờ phút thiêng liêng của mày.

Hắn ta bật lên cười hì hì, tôi cũng thấy vui là đã làm cho hắn cười vui trong chốc lát.

Bạn bè thì thường phải có điểm giống nhau, riêng tôi và hắn ta thì hai đứa quen từ hồi lớp chín lớp tám gì đó, ngồi gần nhau trong lớp, giờ ra chơi thì cũng cặp kè với nhau, cả hai đều thích chưng diên (rất thích!), riêng về đàn ông con trai thì cũng thích một mẫu người giống nhau, nhưng thôi không kể ra làm gì, vì “mẫu người lý tưởng” này đã sụp đỗ phủ phàng vào lúc gần đây…

Lên đại học thì hắn học bên Khoa Học, tôi bên Văn Khoa… Hai đứa đi hai đường từ đó… Khi đất nước về tay kẻ khác, hai chúng tôi trôi dạt mỗi đứa về một nơi…

 

Bây giờ tuổi đời chồng chất, hai đứa có hai đời sống rất khác, nhưng gặp lúc đau buồn lại tìm đến với nhau. Mỗi khi nghe hắn tỉ tê, tôi nghe như chính mình đang nói, tôi thấy được cái mềm yếu của mình ở người bạn, và rồi đương nhiên là mạnh mẽ “cố vấn”:

– Không! đừng để cho người ta “cầm đầu” mình như vậy…

– Mày không hiếu ! Tao không thể làm khác hơn được! Hắn yếu ớt phân trần.

Tôi mới chợt nhận ra, hình như “chuyện người thì sáng”… nên đành phải thú thật với hắn ta là “chuyện mình thì quáng”:

– Nói vậy thôi! Chứ tao có hơn gì mày!

 

        

Rồi gật gù với nhau. Có lẽ những mẫu chuyện lẩm cẩm như vậy, “thuyết huề vốn” giúp chúng tôi ngày càng gần nhau thêm.

Mỗi ngày chúng tôi tường trình kỹ càng cho nhau chuyện xảy ra trong ngày. Chẳng hạn con bạn tôi kể lễ:

– Trưa nay tao buồn quá, không thể nào làm việc, ngồi mà nước mắt cứ chảy dài, tao mới bỏ ra ngoài … ngồi ở cầu thang mà khóc nức nở như bị ai đánh!

– …

– Cái thằng làm chung thấy vậy mới chạy ra ngồi bên vổ về… an ủi!

Tôi hơi ganh tị nói:

– Có người dỗ là sướng rồi…

– Ừ, cái thằng này tội nghiệp, hễ thấy tao buồn là an ủi, cho tao số phone, biểu 24/7 muốn gọi lúc nào cũng đươc…

Tôi không nhịn được, trí tưởng tượng lại làm việc:

– Rồi… cứ để nó an ủi một hồi rồi “tình cảm nãy nở” cho xem…

Con bạn tôi tức mình vì đang ngon trớn kể chuyện mà tôi cứ cản mũi kỳ đà, bèn nói:

– Thì mày cũng có mấy “thằng” vậy…

– Thằn lằn thì có… Tôi chống đối.

Hắn đang buồn nhưng cũng đanh đá:

– Thì cái thằng cha mà hay “bưng” đồ ra xe dùm mày đó, hay mấy “thằng” hàng xóm xung phong sửa chửa đồ đạc trong nhà mày…

Tôi bật cười vì câu nói của nó… nó cũng cười theo tôi.

Bên cạnh những điểm tương đồng, tuy thân nhưng chúng tôi lại có sự suy nghĩ rất trái ngược, hắn ta tuy mau nước mắt hơn tôi nhưng lại thực tế và suy nghĩ cứng rắn hơn, chẳng hạn như khi tôi buồn thì viết lung tung, làm thơ con cóc… Hắn buồn thì cứ lôi hình cũ ra coi, rồi tức tối… khóc! Một hôm thấy hắn buồn quá, cứ kể lễ tới lui… tôi chạnh lòng nghĩ chuyện mình và cũng khóc theo, vừa thút thít vừa đi vào phòng tắm, thoáng thấy mình trong gương… Tôi ngưng khóc, sững sàng khi thâý chính mình, tôi vôị vàng hỏi đứa bạn trong khi nó đang nức nỡ:

– Nè, khi khóc cái mặt của mày có đỏ lên không…

– … tao không biết, hu hu…

Tôi lấy bình tĩnh lại một lúc sau ấp úng:

– Sao… tao thấy trong ciné người ta khóc thật là đẹp và quyến rũ, mắt chớp chớp rồi nước mắt từ từ lăn lăn trên má, vai rung lên nhè nhẹ… Còn mình thì… sao khóc hu hu… mũi thì đỏ lên như quả cà… miệng chu chu… xấu quá!

Con bạn tôi bực bôị:

– Mày… tao đang tâm sự cho mày nghe mà mày lại đi lo cái chuyện không đâu…

Tuy cằn nhằn nhưng bạn tôi vẫn không giận hờn gì, chúng tôi tiếp tục “đoàn kết” để chống đỡ với nhiều bất trắc đang xảy ra cho mình.  Chúng tôi là “quân sư quạt mo” cho nhau…

Nhưng rồi cũng có những đêm như đêm nay hắn gọi tôi, giọng sũng buồn… nhắc đến “thằng chả” của hắn không ngớt, đả kích và phê phán hành động “dã man”, tôi biết hắn đang nhớ về người ta…

Những lúc như vậy, tôi im lặng nghe bạn mình nói, mà thấy lòng mình ray rức… Bao giờ thì mới quên được để mà đi tiếp quãng đường còn laị… hay là hai đứa tôi sẽ nhai đi nhai lại như… con bò ăn cỏ! Tôi thở dài:

– Thôi… đừng nghĩ ngợi mãi, rôì phân tích tới lui cho bực mình…

– Tao biết… Nhưng mà khó quá!

Tôi lại im, biết bạn mình có lý vì đã bao nhiêu lần tôi cố dặn lòng mình, thôi… quên đi… Bạn tôi cũng cương quyết, nhớ đến làm gì… hắn triết lý nghe cũng ra gì:

– Tình nghĩa gì mà nhớ… “vắt chanh bỏ vỏ”…

Tôi chua chát khôi hài:

– Không bỏ vỏ thì để làm gì…

Rôì hai đứa lại cười với nhau và thề thốt, từ ngày mai, sẽ bắt đầu cuộc đời mới… quên đi những muộn phiền đã qua và quên đi người trong dĩ vãng…

Hình như tôi ít khóc hơn hắn ta, mà tìm quên trong những giòng chữ viết lung tung, những bài thơ… mà bạn tôi đọc thì la lên:

 

– Mày đang yêu… hay là yêu “xong” rồi vậy… thơ gì mà ướt át lãng… xẹt như vậy… “người ta” đọc thấy thì nghĩ là mày còn tiếc nuối lắm… “quê” lắm!

Tôi ú ớ trả lời không đâu, tôi chỉ biết là làm thơ tình thì lòng êm ả, ca tụng một kỷ niệm êm đềm của đôi lứa thì tôi vẫn thấy lòng dễ chịu hơn là “hận đời đen bạc”. Vả laị thời trước, khi hai người chia tay thì đường ai nấy đi… mấy chục năm sau may ra “tình cờ trên đất khách gặp nhau”, bây giờ thế hệ chúng tôi thì không có gì là “tình cờ” cả, chúng tôi vẫn còn những trách nhiệm chung mà phải liên lạc với nhau, thì mình cũng nên… lịch sự một chút!

Tôi nhớ những lần đó thì lòng dặn lòng phải hành động cho “thích hợp với hoàn cảnh” nhưng khi nghe giọng nói êm đềm thân quen, thì… lòng tôi laị mềm đi và hình như không được bình tĩnh cho lắm, trong khi bên kia những câu nói và xưng hô lạnh lùng nghiêm trang chứ không còn ngọt ngào như ngày xưa. Người ta vẫn nói “thương nhau thì trái ấu cũng tròn”, cho nên hết thương rồi thì cáu kỉnh và chỉ thấy toàn những cái xấu, cái sai… Thật là đau lòng và phũ phàng làm sao

Cho nên khi bạn tôi trách móc, làm thơ “ướt át, lãng… xẹt” tôi chỉ biết ú ớ mà thôi! Tuy là hắn nói không sai nhưng hắn laị sợ tôi giận, hỏi một cách yếu xìu:

– … mà… tao nói có lý không…

– Hơi hơi… thôi!

Thấy tôi bướng hắn ta chỉ thở dài:

– Thôi mày ngủ đi, mai nói chuyện tiếp!

Tôi ậm ừ, hắn ta cúp phone, bây giờ thì tôi lại tỉnh ngủ, tuy thấy mệt mỏi trong người, nhìn đồng hồ thì đêm đã quá khuya, những câu nói của bạn tôi cứ vang vang trong đầu, tôi nằm suy nghĩ mông lung…

 

 Một lát thì laị ngồi bật dậy, vói tay bưng ly trà đã nguôị lạnh, hớp một miếng, vị trà vẫn còn ngon, mùi thơm của những cánh hoa nho nhỏ trong trà làm tôi thấy dễ chiụ, cuốn sách đọc lở dở buổi tối nay đang “nhìn” tôi như mời mọc, tôi đưa tay cầm lên, một tấm hình trong cuốn truyện rơi ra… tôi ngạc nhiên cầm lên nhìn, tấm hình của một lần đi chơi xa, hai chúng tôi đứng bên nhau, tôi rất thích nên đã cẩn thận ép vào đây mấy năm rồi…

Tôi chợt nghĩ nếu bạn tôi thấy một bức hình như vầy, chắc sẽ giận dữ, trách hờn người đứng bên.  Có lẽ vậy mà khi nào nó cũng tức tối, cũng giận hờn và cũng… khóc!

Riêng tôi, ở cái thành phố này dẫy đầy kỷ niệm, đi đâu đâu cũng gợi cho tôi nhớ đến ngày tháng cũ, tôi không muốn giận hờn trách móc và mang trong người nhưng ý nghĩ sầu thương… Tôi muốn nghĩ cái gì cũng có bắt đầu và kết thúc. Tấm màn nhung đã kéo xuống rôì, một vở tuồng đã xong… tôi nhớ đến những tình tiết mà lòng vẫn rộn ràng… không giận hờn làm gì trước sự thường tình… dù đôi khi lòng mình cũng gợn lên những con sóng… nhưng mà thôi…

Tôi biết mình không phaỉ là một người hoàn hảo, nhưng laị biết mình có một ưu điểm là sống và yêu với tất cả tấm lòng, không may mắn nên đoạn kết đến với tôi là một ngạc nhiên, một ngỡ ngàng nhưng tôi chưa hề hối tiếc… “tình đã cho không lấy laị bao giờ…”!

Tôi nhớ khi còn bé, trong các trò chơi từ lò cò, trốn tìm tôi lúc nào cũng thua, lúc nào cũng bị “chết” trước bạn bè… thì bây giờ khi ra đời tôi cũng là  đứa thua cuộc và mất mát đã nhiều.

Chỉ có trong thế giới riêng của tôi, một chút gì mà sẽ không ai lấy được, một hạnh phúc riêng, những vần thơ tôi tự hứa cũng sẽ mãi mãi dịu dàng một màu hồng… Ở đó tôi không thấy lo sợ, không có lừa dối không có hơn thua …  Bạn tôi ơi, có biết như vậy không?

  Kim-Chi