Mưa vẫn mưa bay...
 
 

Tôi thư thả sắp mấy cái chén nhỏ vào xửng hấp, lâu lắm rồi tôi mới có dịp trổ tài nấu nướng nhất là những món “ăn chơi” nhiều dầu mỡ và không tốt cho sức khỏe (?).

Nhìn những cái chén nhỏ và miếng bột trắng trong veo trong chén, tôi nghĩ đến đứa bạn sắp đến chơi, chắc là nó sẽ vui lắm khi thấy những chén bánh bèo đầy kỷ niệm thời còn đi học…

Tôi có dăm ba đứa gọi là bạn, phần đông từ thời trung học, so với một ngôi trường con gái lớn của của thị xã có đông học sinh, mà tôi có vài ba đứa để gọi điện thoại tán gẫu, để tâm tình nhỏ to thì không hiểu tôi có “kén” lắm không? Tôi thích nghĩ một cách lạc quan hơn, có được một vài đứa bạn để tâm tình vui chơi thì diễm phúc lắm rồi.

 

Đứa bạn sắp đến chơi này, có cái tên rất đẹp của một giòng sông thơ mộng xứ thần kinh, nhưng hắn ta không có mái tóc thề dài ngang vai và hình như cũng không e ấp gì cho lắm!  Hắn ta cũng không thâm trầm như dòng sông hắn mang tên ngược lại còn thường bị những đứa khác chỉ trích về sự hời hợt vô tư nhất là khi hắn kể một chuyện gì gay cấn, có đứa dạn miệng thì nói đại là:

- Mi cho thêm vào chút muối đi!

Điều dễ thương của hắn ta là không giận hờn, chỉ nhăn răng cười cười mà thôi. Nhớ những lần bạn bè tụ tập lại, hình như hắn ta thường ít để ý hay xen vào “câu chuyện bàn tròn” hay chuyện của ai khác mà lại thơ thẩn một mình trong thế giới riêng của mình, ít khi thấy rời cái “lap top” và cái điện thoại cầm tay.

Chúng tôi thường thắc mắc:

- Chứ nó làm gì mà phải check mail từng giờ phút vậy!

- Chắc có “thằng” nào… hẹn hò gì đây!

Đương nhiên là hắn chối quanh… và tiếp tục bí mật. 

 

Cũng như lần này khi hắn gọi tôi:

- Ê ta có công việc đi lên vùng nhà mi, ta ghé qua hỉ?

Tôi nhanh nhẩu:

- Ừ! Cứ lên, mà đường xa thì ở lại một đêm rồi mai về…

- Một đêm thôi à… Hắn hỏi vặn lai. Mi chỉ chứa ta một đêm thôi à!

Tôi lật đật đính chính:

- Muốn ở bao lâu thì ở… ai mà cản! Tưởng lên rồi về liền thì nói vậy thôi!

Hắn ta cười cười bí mật!  Tôi không hỏi tới mà chỉ nghĩ đến khi hắn ta đến chơi, rồi vẽ vội một chương trình “ăn uống”.  Tôi cũng nói sơ như để dụ dỗ hắn ta:

- Ừ… chắc ta sẽ làm vài món cho thiên hạ lé mắt chơi.

Hắn hưởng ứng nhiệt tình. Vài ngày sau, như đã hẹn trước hắn gọi tôi vào buổi trưa:

- Nè, chiều nay đóng cửa tiệm là ta lái xe lên hỉ, ngày mai ta có mấy công việc phải lo sớm ở trên đó…

Tôi dặn dò:

- Nhớ đi sớm nghe, đi ngang qua đèo ban đêm không tốt đâu…

Hắn ta ậm ừ và cúp phone.  Tôi loay hoay làm một vài việc, bạn bè ai cũng trêu tính cẩn thận và… rườm rà của tôi.  Tôi cũng mặc kệ chúng, tôi nhớ má tôi vẫn nói “nhà sạch thì mát, bát sạch thì ngon”, nên tôi vẫn chứng nào tật đó, biết đứa bạn thích món bánh kem của Ý, tôi cẩn thận làm sẵn cho hắn ta… Và rồi món bánh bèo chén miền Trung… Nhưng phải trình bày đẹp đẽ tươm tất mới chịu, ăn có ngon hay không thì tính sau.

 

Tôi ngắm nhìn tác phẩm của mình và gật gù tạm vừa ý, xong chậm rãi ra ngồi bên cửa, nhìn ra ngoài mấy cánh hoa lavender nho nhỏ bên hàng rào bay trong gió thật thơ mộng dễ thương, chợt trách mình ít khi nào thong thả ngồi nghĩ ngơi và nhìn ngắm cảnh vật êm đềm chung quanh mình...  Thấy dễ chịu, tôi tựa vào ghế hớp miếng cà phê trong ly uống dở từ sáng đã nguội lạnh nhưng mùi vị vẫn đậm đà, tôi say sưa thưởng thức ly cà phê đã lạnh  như người ta uống ly rượu ngon (dễ tính!) và nghĩ đến người bạn sắp đến chơi…

Nhớ có lần đêm khuya hắn gọi tôi giọng ướt sũng buồn.  Tôi lo ngại bên này phone không biết nói gì làm gì để an ủi hắn ta, tôi bèn kể vu vơ về câu chuyện xảy ra ngày hôm đó, thì hắn lại nhắc đến chuyện xưa… vô tình nhắc đến bánh bèo trường Nam của thành phố đã xa nơi chúng tôi lớn lên, tôi đã rất ngạc nhiên khi hắn ta đang buồn bỗng liếng thoắng kể chuyện đi ăn hàng, và rồi tiếng cười dòn tan bên kia… Tôi thở phào bên này, bình thường tôi cũng thích làm “quân sư quạt mo” khuyên lơn bạn bè, nhất là những chuyện vớ vẩn không đâu, nhưng khi có chuyện lớn, có khóc lóc và có nước mắt… là tôi lại miệng câm như hến không biết phải nói gì cho bạn mình bớt buồn.  

Từ đó thỉnh thoảng hắn ta cũng gọi tôi, chuyện trò kể lể, đúng ra thì hai đứa cũng không phải là “ý hợp tâm đầu” gì cho lắm, vì hắn ta là mẫu người lo chuyện bên ngoài như buôn bán là tuýp người “gánh gạo sang sông…, nuôi một chồng và một mớ con…” (tạm nói vậy đi!). Riêng tôi đi làm vì phải đi, xong rồi thì vất một bên, thích chui vào bếp, thích làm chuyện nhà hơn… và thêm cái tật… thích lang thang viết văn, làm thơ! Nói tóm lại những chuyện không ra tiền thì tôi lại thích làm…

Hình như ở hắn ta tôi lại thấy có sự yếu đuối lãng mạn của chính mình… khiến tôi thấy có thông cảm dù là đồng ý với hắn ta hay không.  Những khi tôi buồn, muốn viết thật nhiều, nhưng chữ nghĩa moi hoài không ra đành ngồi trầm ngâm nhìn trời mây, thì hắn ta lại gọi và thở dài: buồn quá!  Tôi thường nói đùa:

- Hai đứa đều đang buồn, thôi mình nói chuyện và buồn chung cho… vui!

Hắn cười vì lối suy luận vớ vẫn của tôi và chúng tôi cười hả hê với nhau, hai đứa kể lể chuyện không đâu, ít khi nào chúng tôi đi sâu vào vấn đề gì, hình như cả hai đều không muốn “mổ xẻ” làm gì cho nhức đầu…

 

Đang suy nghĩ mông lung thì tiếng điện thoại vang lên:

Ta exit đường… rồi đó, tới đường nào quẹo vào đây.

Tôi trả lời hắn và đứng lên:

- Rồi rồi, cứ quẹo vào sẽ có người đứng chờ…

 

Một lát sau, tôi thấy xe hắn trờ tới… dơ tay vẫy thì thấy xe tiếp tục chạy đi, tôi kêu lên trong phone:

- Chạy đi đâu vậy trời… Không thấy người ta đứng sừng sững ở đây sao?

- Ủa… đâu?... À, hì hì… thấy rồi!

Hắn quẹo xe lại, tôi trách móc:

- Trời ơi, người ta đứng đây “thù lù” một đống chứ có phải ốm o gì mà không thấy chứ!

Hắn tiếp tục cười hì hì,

Chiều hôm đó hai chúng tôi ăn uống thỏa thích, rồi nhớ các bạn khác thì gọi điện thoại cho chúng và trêu ghẹo, một đám nghịch phá với nhau lời qua tiếng lại… bạn tôi đi đường xa đã mệt, thấy hắn ngáp dài, tôi bảo:

- Thôi mình đi nghỉ sớm, mai còn công chuyện phải lo “gì đó”…

Hắn ta gật gù, trong khi tôi thu dọn chiến trường hắn ta lôi ra từ trong cặp, một đống giấy tờ… sắp xếp… đọc tới đọc lui…  Thình lình hắn hỏi:

- Ở đây có gần sông hay hồ gì không?

Tôi nhìn hắn tinh nghịch:

- Khi không hỏi sông hồ làm gì… muốn đến “gieo mình” xuống hay sao!

- … Hi hi… đâu có, mắc gì phải chết!...

- …

- Cần làm cái này chút!  Chưa nói được.

Cũng cái kiểu úp mở của hắn ta, tôi lắc đầu không hỏi tới.  Nhưng lần này hình như hắn ta đang ngon trớn muốn kể cho tôi nghe một cái gì đó. Hắn tỉ tê một cách dễ thương;

- Mình có nhiều chuyện để lo quá… nhiều khi nhức cả đầu. Có người chỉ… mình tính thử xem có hiệu quả gì không!

Tôi tính trêu hắn ta, ừ vất hết xuống sông đi thì khỏi lo gì, Nhưng nhìn hắn ta mệt mỏi, tôi nói:

- Uống trà nghe…

Hắn gật gù, tôi đi pha hai ly trà thơm làm từ một loài hoa gì đó tận bên Tàu (người bán giới thiệu là tốt cho đàn bà…), vừa lúc đó điện thoại của hắn reng lên, thấy hắn thì thầm to nhỏ, tôi lánh mặt vào trong với hai ly trà, tôi đưa tay ra hiệu cho hắn biết.

 

Ngồi một mình trong phòng, tôi thư thả uống miếng trà thơm, không hiểu có phải đúng như lời người bán nói, trà sẽ làm cho mình khỏe khoắn ngủ ngon và ngày càng trẻ trung (?) hay không mà vừa uống vài hớp chưa đọc hết trang sách tôi đã thấy mơ màng… Có tiếng chân đi, đứa bạn tôi bước vào:

- Ngủ sớm rứa!

- Chưa, mới mơ màng thôi!  Tôi cười cười trả lời.

Hắn ta loay hoay với mớ quần áo đồ đạc mang theo, một hồi đưa cho tôi cái áo màu đỏ:

- Bận thử áo này đi… màu đỏ mà có chớp chớp…

Tôi nhìn hắn thán phục vì đúng ý quá, hắn cười cười:

- Biết ý mà… mai bận đi!

- Ừ, cảm ơn nghe… chu đáo quá ta…

Hắn ta gật gù, và bắt đầu kể lể về cú điện thoại ban nãy.  Tôi nằm im nghe, hắn ta huyên thuyên kể hết chuyện này qua chuyện khác, thỉnh thoảng thấy tôi yên lặng lại hỏi:

- Còn thức không?

- … còn!  Tôi trả lời yếu ớt.

 

….

 

Khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng, con bạn đã thức dậy đang ngồi bên cạnh và mắt thì đang dán vào cái lap top trên đùi, tôi có cảm tưởng hắn ta ngồi cả đêm…

- Dậy hồi nào vậy?

- Nãy giờ. Rồi hắn tiếp.  Trời, ngủ gì mà như chết… điện thoại reng cũng không hay.

Tôi ngờ vực nhìn hắn ta và cười trừ, rồi chúng tôi tiếp tục câu chuyện lở dở đêm qua, một lát hắn tiếp:

- Hôm nay mình đi ra sông nghe…

Tôi trả lời yếu ớt:

- Ừ…

Trong lòng lo ngại khi nhìn ra sân mưa bay lất phất, những hạt mưa bám vào cửa kiếng và khung cảnh bên ngoài nhòe đi, hai chúng tôi ngồi uống cà phê, thư thả nhìn ra bên ngoài như hai kẻ nhàn hạ không lo lắng gì.  Bạn tôi buột miệng hỏi

- Nè… Có đang cầu xin hay mơ ước một điều gì không?

Tôi nhìn hắn ta ngỡ ngàng, cầu xin hay mơ ước thì chắc tôi có nhiều chứ không phải một điều… sao hắn ta lại thắc mắc.  Thấy gương mặt tôi ngớ ngẩn chắc khó ưa, hắn ta giải thích:

- Ta chỉ cho mà xin… Nè, mưa tạnh rồi đó mình đi ra sông đi.

Thấy hắn ta cương quyết đi ra sông, tôi cũng chiều ý bạn, hai đứa lên xe, hắn lái xe và tôi thì cẩn thận coi theo lời chỉ dẫn, xa chạy ra xa thành phố, hai bên đường cảnh thật yên bình, nhìn trên đồi xa là những căn nhà xinh xinh, tôi nói với hắn:

- Nhìn kìa mấy căn nhà trên đồi đẹp quá… Ở đó chắc thích lắm…

- Thôi sợ ma lắm!

Tôi cụt hứng nhìn hắn:

- Ma không sợ mình thì thôi…

- Thôi nhìn đường đi, coi chừng đi lạc bây giờ…

Chúng tôi quẹo xe vào một đường mòn nho nhỏ, bên trong đã thấy giòng sông nhỏ bên hàng cây xanh xanh trông thật hiền lành, bạn tôi reo lên:

- Hay quá, con sông đây rồi… đẹp quá!

Tôi gật gù đồng ý, con sông nước chảy lững lờ, nhìn những tàng cây lớn và một vài người đang ngồi câu cá, khung cảnh thật yên bình.  Bạn tôi đâu xe lại từ đang xa, tôi nói:

- Lái xe tới gần một chút… đâu xe dưới gốc cây đó kìa!

- Không, đậu đây để còn vừa đi bộ vừa cầu xin chứ, xong đến đó…

Rồi hắn nói tiếp:

- Ta đi chút nghe…

Bước vài bước như nhớ ra điều gì hắn ngoáy cổ lại:

- Có muốn xin gì thì đi luôn…

Tôi lắc đầu nhè nhẹ và hắn tiếp tục bước đi, tôi có cảm tưởng hắn ta đang đếm từng bước một… Hai tay cầm một mảnh giấy nhỏ…

Nhìn dáng hắn nhỏ nhoi đứng bên giòng sông, tôi không biết hắn đang nghĩ gì, chắc là một niềm tin mãnh liệt, tôi thấy thương hắn vô cùng, chắc phải là một điều gì quan trọng lắm, để hắn phải đi thật xa để cầu xin và chứa chan hy vọng…

 

Mưa bắt đầu rơi rơi nhẹ hạt, hắn ta quay lại lẩm bẩm:

- Trời mưa này mà đám cưới hay dọn nhà là hên lắm đó!

Tôi không trả lời đưa tay hứng giọt mưa… giọt nước mát mát dễ chịu.  Bạn tôi quay xe về, tôi mải mê nhìn thảm cỏ hai bên đường… lóng lánh dưới những hạt mưa thật dấu yêu… Tôi chỉ muốn bảo hắn ta dừng xe lại để tôi đi lên thảm cỏ xanh xanh đó..

- Mơ mộng gì đó!

Hắn lên tiếng, không thấy tôi nói gì, hắn tiếp:

- Lúc nãy có xin gì không?

- Không… đứng xa quá, sợ sông không nghe mình.

Và nhìn hắn cười tủm tỉm.  tưởng tôi trêu hắn phân bua:

- Đâu có mất mát gì, mình cứ cầu xin.

Sợ hắn hiểu lầm tôi trấn an:

- Đúng rồi, có lòng tin làm gì cũng được.

Hắn gật gù, bên ngoài những hạt mưa nho nhỏ bay bay thật mơ màng, hắn ta vui hẳn lên như vừa làm được một cái gì, nhịp nhịp trên tay lái và hát:

- Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ, dài tay em mấy thở mắt xanh xao…

Hắn ta hát say sưa, tôi ngồi nghe và nhìn hai bên đường, những thảm cỏ xanh mướt và những đóa hoa dại nho nhỏ đủ màu, từng cánh hoa lóng lánh dưới hạt mưa, lâu lắm rồi tôi không có dịp đi qua con đường này, có dịp bình an nhìn ngắm cảnh vật tĩnh mịch yên bình, mà có lẽ vì mải mê với những chuyện xảy ra trong đời sống làm tôi đã lãng quên… rồi tôi bỗng nghe chút xót xa.

Nhớ đến lời bạn tôi nhắc ban nãy “có xin gì không”, tôi thấy tiếc sao mình không xin một điều, điều mà tôi vẫn dấu kín, tôi quay lại nhìn giòng sông đã khuất sau lưng và những đóa hoa dại bên đường rồi thở dài nhè nhẹ.

 

Chiều hôm đó tiễn bạn tôi về, hắn ta lăng xăng chạy ra chạy vào, trước khi lái xe đi hắn ta thò đầu ra:

- Cảm ơn hỉ… đi ra sông với ta…

Tôi cười với hắn:

- Không có chi… mong cho ước nguyện thành…

- Ừ… phải tin mới được.

Trở vào nhà, loay hoay dọn dẹp, bỗng tôi thấy một tờ giấy trắng nho nhỏ gấp lại kỹ càng, tờ giấy đứa bạn tôi nâng niu khi cầu xin ban trưa… Định gọi hắn, nhưng tôi ngừng lại, bỏ tờ giấy vào hộc bàn, nơi tôi cất những gì tôi quí đã lươm lặt được như bài thơ hay tấm hình đẹp.  Cho mơ ước của bạn tôi được nằm trong ngăn kéo đầy những gì tốt đẹp… Nghĩ đến gương mặt của hắn ta lúc đứng bên giòng sông nhỏ, mắt mơ màng…

 

Tôi ra ngồi bên cửa sổ yên lặng nhìn những hạt mưa, bản nhạc đứa bạn hát còn văng vẵng đâu đây:

- Chiều nay còn mưa sao em không lại, nhớ mãi trong cơn đau vùi, làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau, bước chân em xin về mau… mưa vẫn mưa bay…

Tôi hát nho nhỏ, bản nhạc mà chiều nay tôi thấy từng lời thấm vào da thịt… Ước mơ của tôi, tôi dấu riêng trong lòng và bên ngoài trời mưa vẫn mưa bay…

 

Kim-Chi