hình như...
 

          Có lần phải viết về chủ đề là Mối tình đầu… Tôi cười tủm tỉm một mình, đề tài hấp dẫn đây, tha hồ mà mọi người thả hồn về quá khứ, nhớ đến “người ấy” nào đó của ngày xưa còn bé.

Riêng tôi ngồi ngẫm nghĩ một hồi, thấy mình cũng hơi lạ kỳ, mối tình đầu là mối tình khó quên, tại sao lại phải ngẫm nghĩ, hỏi đến là phải trả lời liền, phải trơn tru và mạch lạc, vì đó là mối tình mà ai cũng cho là đẹp nhất trong đời, rất khó quên… Vậy tại sao phải suy nghĩ. Có phải vì tình đầu là một cái gì dễ thương trong sạch và mơ màng gần giống như không xảy ra, nên mình hơi ngờ ngợ khi nhắc đến hay chăng?

Không biết câu chuyện của tôi có đúng nghĩa “tình đầu” hay không vì lúc đó tôi còn khá nhỏ (không dám nói mấy tuổi đâu vì thế nào cũng bị nói là con nít ranh!). “Người bạn nhỏ” của tôi lúc đó chưa hẳn là thanh niên, chưa biết hút thuốc lá, cũng chưa biết tán tỉnh con gái là gì.

Lúc đó gia đình tôi mới dọn về ở một Câu Lạc Bộ Sĩ Quan ở Đà Nẵng, bên cạnh nhà là gia đình của người bạn thân của ba tôi. Hai gia đình khá thân, tôi và bạn tôi học bằng lớp nhau tuy khác trường, nhưng tôi nhớ bạn tôi học giỏi hơn tôi nhiều, tôi nhờ vả đủ thứ, bạn tôi khi nào cũng vui vẻ giúp tôi. Hai đứa rất thân nhau (bồ mà lị!), mỗi chiều nếu không thấy bạn đứng chờ trước cửa nhà thì cũng đang ngồi chờ tôi ở cầu thang cuối dãy nhà, vì hai gia đình rất thân với nhau, nên không ít ai để ý đến đến sự thân mật của 2 chúng tôi mà còn xem đó là chuyện bình thường. Thỉnh thỏang thấy 2 đứa chúng tôi rù rì nói chuyện trong sân nhà hoặc đi đâu cũng có nhau thì mấy đứa nhỏ trong xóm cũng chọc ghẹo cáp đôi chúng tôi, bạn tôi lớn tiếng nạt lại chúng nó, riêng tôi thì thấy khó chịu lắm, thầm trách mấy đứa kia. Mặc dù, nếu tôi vô tình thấy bạn tôi nói chuyện hay chỉ vẽ gì mấy đứa con gái khác, tôi rất là bực bội, tôi cũng không cần biết lý do tại sao và mình đúng hay sai.  Bạn tôi có lẽ thấy sự “độc tài” của tôi (rất đàn bà tính ngay từ khi bé) bạn rất tế nhị, tôi không biết đó có phải là sự “lanh trí” bẩm sanh của đàn ông con trai, dù cho là ở tuổi còn rất  nhỏ hay không mà bạn tôi “thanh minh thanh nga” liền.  Thỉnh thỏang bạn tôi hay đùa với tôi:

- Đừng có dữ quen đi, mai mốt lớn sẽ giống bà X… (người đàn bà dữ nhất xóm, chuyên môn la mắng chồng con và ai cũng sợ!).

Tôi xấu hổ làm thinh, bạn tôi lại dỗ dành:

- Đùa thôi, nhát gan như C. làm sao mà dữ được!

Tôi mến người bạn này vì lúc nào cũng biết dỗ dành và bênh vực tôi.  Thường con nít ở trong xóm hay hay tụ tập chơi u mọi, rượt bắt… tôi thì hay sợ té đau, dơ quần áo, và cũng hơi chậm rãi, nên mỗi khi chia phe ít ai “bắt” tôi về phe họ, bạn tôi chắc thấy tội nghiệp thường “bắt” tôi trước và hay dặn dò chỉ vẽ mỗi khi đến phiên tôi, nếu tôi có thua, bạn cũng thường an ủi “không sao đâu, con gái không cần giỏi mấy thứ này!” Tôi tin lời bạn không để ý đến những lời chê bai của bạn bè.

 

          Ngày tháng trôi qua, chúng tôi lớn dần, gia đình tôi dọn về cư xá khác, thỉnh thỏang hai gia đình cũng gặp gỡ thăm viếng nhau, nhưng tôi xa dần người bạn hiền lành của tôi.

Mùa hè năm 72 thân phụ của bạn tôi chẳng may mất tích trong một lần bay thị sát chiến trường, ba má tôi có đên thăm viếng an ủi gia đình, bạn tôi chỉ ngồi yên đôi mắt thật buồn, tôi không nhớ bạn tôi nói một lời nào, tôi cũng chỉ biết ngồi yên lặng một bên.

Để rồi tôi cứ ân hận mãi về sau này, tiếc là mình đã không nói được một lời xoa dịu với bạn mình, tôi đã vụng về không biết an ủi bạn như những ngày trẻ dại mà bạn đã luôn lo lắng cho tôi!
 

 Không biết vì sự mất mát này hay vì tuổi trưởng thành, bạn tôi trở nên nghiêm trang và trầm lặng hẳn đi, mỗi lần có dịp gặp gỡ, bạn tôi thường rất im lặng, bạn chỉ nhìn tôi buồn buồn như trách móc một điều gì…

Những năm cuối thời trung hoc, tôi và bạn học hai trường cạnh nhau, nhưng chúng tôi không còn thân thiện với nhau lắm, tôi thấy buồn buồn. Có lần tôi thấy bạn tôi và một nhóm con trai khác bên hông trường, không biết có ai trong nhóm đã nói vài lời trêu ghẹo, tôi mắc cỡ bỏ đi thật nhanh qua bên kia đường. Vài ngày sau, tôi nhận được lá thư dày cộm giấy học trò của bạn viết cho tôi. Giọng văn bạn thật nghiêm trang, có chút giận hờn trách móc, cho là tôi làm bộ tịch, đọc lá thư đi lại thật nhiều lần, tôi thấy nhận xét của bạn mình rất sai, nhưng tôi không biết phải làm gì. Chỉ hy vọng có dịp gặp thì tôi sẽ nói cho bạn nghe.

Nhưng tôi không bao giờ có cơ hội để phân trần với người bạn mà tôi rất quí mến này, cũng như tôi không tìm hiểu được tại sao ánh mắt buồn cứ nhìn tôi như trách móc một điều gì!

Mấy chục năm đã qua rồi, tôi đã đi thật xa thành phố cũ. Cuộc đời bây giờ có quá nhiều đổi thay, đời sống không còn đơn giản hiền hòa như những ngày tôi và bạn lang thang với nhau. Tôi vẫn mong được gặp lại bạn tôi, được thấy bạn sống hạnh phúc êm ấm với gia đình. Chắc tôi sẽ không nhắc gì đến chuyện hiểu lầm, “chuyện con nít” làm gì. Vì chắc gì bạn tôi còn nhớ… những chuyện đã quá xa xưa. Tôi mong bạn tôi hãy quên đi những giận hờn nào đó mà hãy nhớ đến những kỷ niệm thật dịu dàng dễ thương như tôi vẫn còn nhớ về nó, về bạn tôi của ngày thơ.

 Kim-Chi