Giấc Mơ Của Bạn Tôi

 
 

        Còn vài tuần nữa là đến ngày họp mặt của trường tôi, mỗi ngày tôi và các bạn bàn bạc, toan tính rất là rộn ràng. Thôi thì cũng chung quanh những đề tài của "lứa tuổi sáu mươi... mấy" !

Sáng nay thì đứa bạn ở bắc Cali vừa nói chuyện vừa thở hổn hển, tôi thắc mắc:
- Ủa, đang tập thể dục hả?
Hắn ta chua chát:
- Đang vật lộn với đống quần áo!
Nghe qua thì người khác sẽ nghĩ là bạn tôi đang giặt đồ , nhưng mà tôi thì hiểu ngay hắn đang thử quần áo. Tôi hỏi:
-Vậy hả? Chọn được chưa...
- Chưa, mà mồ hôi đã nhuễ nhoại rồi đây! Rầu quá đi, không biết sẽ mặc cái gì đi họp trường mình đây!
Rồi thì hai đứa bàn tán thêm một lúc. Tôi an ủi hắn ta, đứa nào cũng có nổi khổ giống hắn thôi. Con bạn ở Houston thì có lần nói:
- Mi biết không, tau đi qua đi lại nhìn mấy cái áo mới may treo trong closet... mà chưa dám lại gần hay mặc thử... Tau không biết làm sao bây giờ... mặc vào chắc sẽ rách toạt mất!
 

  Riêng tôi thì cũng chẳng hay ho gì, những màn văn nghệ tôi tham tham gia đều có những chiếc áo màu lấp lánh, ban văn nghệ biết điều đã may trừ hao rất nhiều... nhưng tôi không dám bóp vào bóp ra gì hết. Ngại là "gió mát trăng thanh" đến ngày đó tôi lực lưỡng như lực sĩ thế vận hội thì eo ôi, những chiếc áo lụa mỏng như tơ trời này sẽ (nói theo bạn tôi) rách toạt hết mà thôi.

Đó là chuyện trang phục, còn tài năng thì ôi cũng là một ưu tư không kém. Ngày nào đi làm về, tôi cũng dành ít giờ tập dợt theo youtube bạn tôi gửi. Nhìn thì thấy dễ... ợt! Nhưng mà tập thử thì mới biết, tôi đâu có ngờ chân tay của tôi có khi lại vụng về như thế.
Tập dợt đã khó mà điện thoại cứ reng lên từng hồi, đứa bạn ở mãi New York gọi:
- Con em tao chắc không làm hoạt cảnh với mình được, chiều hôm qua tập làm sao mà té chỏng gọng bây giờ phải băng tay rồi... làm sao mà yểu điệu trên sân khấu đây.

  Chúng tôi lo lắng quá, trời ơi phút chót mà thiếu mất một đứa... Suy nghĩ nát óc một hồi, tôi đề nghị:
- Hay là vầy, con nhỏ đẹp quá, mặc trang phục lại lộng lẫy có cần yểu điệu múa may gì, sửa lại cái phần của nó chỉ đi tới lui và cười cho đẹp thôi...
Vậy là các bạn tôi tán thưởng quá cỡ, khen tôi một cách lạ đời:
- Công nhận mày lanh trí và thông minh... Phải chi chuyện làm ăn buôn bán mà lanh như vậy thì giàu rồi!
Tôi xì một tiếng tuy trong lòng vui vì hắn nghĩ mình lanh lợi.
 

Trưởng ban văn nghệ thì căn dặn đủ điều:
-Thôi nhé đi đứng cẩn thận đừng để xảy ra chuyện "sứt que gãy gọng" giờ này không làm sao sửa lại mấy màn hoại cảnh đó nghe.

Riêng con bạn nối khố của tôi thì bặt tin mấy ngày xong thì gọi tôi hớt hãi:
- Chắc tao rút lui không hát kỳ này đâu!
-  Sao vậy, tụi nó la chết!
Bạn tôi
- Trời ơi, đêm qua tao nằm mơ...
-...
- Tao thấy hát nửa chừng thì bể dĩa... ngừơi ta cừơi quá chừng...
Tôi nói yếu xìu:
- Chắc tại lo quá chớ gì!
Bạn tôi không trả lời, tôi thấy thương hắn ta vô cùng, môt người thành công giỏi giang ngoài đời vậy mà lại lo sợ vu vơ vì một giấc mơ... Không hiểu hắn có đọc được ý nghĩ của tôi không mà lại nói:
  - Nói tới lui kỳ quá... thôi kệ hát đại...
Định trêu hắn, đổi ý hoài vậy thì hắn lại nói:
- Ban tổ chức làm việc thiện chí quá. Thôi mình cũng góp một tay...
Tôi tán thưởng liền:
- Giỏi đó!

Hắn cười hì hì, thôi ngủ ngon nghe. Ừ tôi nói, ngủ ngon và đừng nằm mơ tào lao nghe. Hắn lại cừơi.

Đêm nay trời thật trong bên ngoài, tôi nhìn ánh trăng sáng nghĩ đến các bạn mình, những lo lắng dễ thương cho ngày họp mặt tới, đêm nay có đứa nào nằm mơ, tôi mong giấc mơ đẹp, ai cũng hát hay, múa đẹp và những ngày Đại Hội vui thật là vui...

Giấc mơ của các bạn tôi và của  tôi...

   Kim-Chi
   
 
  Trang Thơ Truyện
Trang Nhà
Liên lạc: Nutrunghocdanang@yahoo.com