Từ trái: Loan - Hường - Quỳnh Dao - Hồng Nga - Ngọc Anh - Kim Chi - Hạnh - Thy - Thiên Trang - Thanh - Nguyên - Thanh Châu |
|||
CHỦ NHẬT TƯƠI HỒNG –
BEAUTIFUL SUNDAY
|
|||
Chuẩn bị cho ngày Hội Ngộ 7 lần này rất khác hơn những những kỳ Đại
Hội trước đây. Như khi chọn tên, làm logo, chọn áo dài đồng phục… Chúng
tôi đều muốn thật vui tươi, tràn đầy hy vọng cho những ngày tháng trước
mặt! Sau 3 năm, một lần hủy Hội Ngộ ở Seattle và những năm tháng đơi chờ
qua Đại dịch…
Không nói ra nhưng trong lòng chị em trong Ban Tổ chức đều vẫn còn
ám ảnh những ngày đen tối! Nên nhất quyết phải có những thay đổi nới,
logo cũng thêm màu sắc tươi mát, rạng rỡ của mùa xuân. Áo dài đồng phục
thì chọn màu vàng rực rỡ điểm hoa đào hồng thắm. Đến nỗi khi áo về mặc
vào mà lo lo… Áo tươi quá mặc vào sợ áo và người không dính dáng gì đến
nhau! |
|||
Niên khóa của chúng tôi cũng là niên khóa khá đặc biệt, niên khóa
đầu không phải thi Tú Tài I, ung dung lên lớp 12, cũng là những cô Tú
sau cùng của Việt Nam Cộng Hòa, được mệnh danh là Tú Tài IBM, vì chúng
tôi thi trắc nghiệm và đậu gần hết lớp! Tuy nhiên chúng tôi làm sinh
viên có vài tháng thì biến cố năm 75 xảy ra, dù cho ở lại hay ra đi,
tuổi xuân của chúng tôi dừng lại ở đó. Cuộc đời của chúng tôi cũng như
tất cả người dân miền Nam Việt Nam đã hoàn toàn đổi thay… |
|||
Thoáng một cái, chúng tôi giờ đã là những người đàn bà trên 60, phần
lớn đã hưu trí. Rồi bệnh tật đã đến, mất mát đã đến. Mỗi đứa ở một nơi,
nhờ phương tiện văn minh chúng tôi liên lạc, an ủi tâm sư buồn vui với
nhau. Lần này tụ tập về Hội Ngộ cũng là một cố gắng vượt qua tất cả
những trở ngại để được gặp nhau.
Hình như tôi không phải suy nghĩ nhiều, khi có đề nghị làm một màn
văn nghệ vui và tràn đầy hy vọng cho cuộc sống. Tôi nhớ đến bản nhạc vui
tươi “Beautiful Sunday” mà ngày trước chúng tôi thích nghe, hát theo, dù
lúc đó ở Việt Nam thì chưa hiểu lời hát, vẫn hát theo ngon lành, bắt
chước nhún nhảy theo điệu nhạc. Đi học thì mặc đồng phục. Cũng lén lén
dán lên cặp những cánh hoa hippi, hay mang những đôi dép, guốc có quai
là những cánh hoa hippi.
Lâu lâu được đi ăn chè ăn kem hay đi ciné ngoài giờ học thì thật là
thần tiên, diện áo quần sặc sỡ… hoa gắn được ở đâu là gắn hết… rồi tự
nhận mình là “hippi choai choai”…
|
|||
Đúng là vàng son một thuở! Bây giờ thì các cụ hippi đi đứng phải cẩn
thận có đâu mà nhún nhảy như xưa! Cho nên khi nghe tôi đề nghị bản nhạc
và hoạt cảnh thì im… re! Tôi phải thuyết phục từng bạn một!
Ai ai cũng đáp lại một cách e dè! Không lấy gì làm hăng hái lắm!
Nhưng tôi thì cứ tiếp tục. Không biết tự lúc nào tôi trở thành YouTuber,
sáng chủ nhật tôi lôi hết quần áo nào có vẻ giống hippie, treo lên lên ở
cái “sân khấu dã chiến” của tôi nơi chổ ngồi ăn trong nhà bếp. Xong bắt
đầu tự thâu “clip” ra chương trình, trước hết là quần áo và hứa hẹn tuần
sau bắt đầu chia ra 3 nhóm để tập dợt tùy theo khả năng và ý thích của
từng bạn. Tôi cố lắng nghe khi các bạn tâm tình, tự nhủ làm thế nào để
các bạn thoải mái khi tham gia nhạc cảnh, không là gì quá sức vì dù sao
cũng là dịp để sinh hoạt vui vẻ cùng nhau.
May cho tôi, sau khi gửi clip đi về quần áo trang sức để thành…
hippi! Thì các bạn tôi lên tinh thần và nói “vui đó!”. Có lẽ vì thích ăn
mặc, thích chưng diện và gắn hoa hòe… đây là dịp để cùng làm… cùng nhí
nhảnh… |
|||
Chuẩn bị trang sức và quần áo hippi | |||
Sau đó tôi đặt mua trên amazon những kiếng đeo mắt, hoa gắn trên tóc
và dây chuyền với Peace sign của hippi, lên một clip nữa bàn tán về
những món trang sức này. Các bạn cũng bắt đầu chọn lựa quần áo, gửi hình
về cho tôi xem. Thật là sôi nổi vui!
Tiếp theo là tập dợt, làm việc ở nhà lâu nay, tôi có văn phòng với
đầy đủ âm thanh ánh sáng do con tôi trang bị cho má, làm việc “tress”
thì giải trí lành mạnh. Bây giờ nghiễm nhiên trở thành “studio” để tôi
thâu clip cho các bạn tập dợt!
Những hôm đó giờ làm việc của tôi thật bất chừng, đang làm việc mà
có sáng kiến gì hoặc nghĩ ra động tác nào hay hay (mà phải dễ, các bạn
tôi dặn vậy!). Là tôi phải đi “meeting” bất thình lình! Vặn nhạc lên
nhảy tới nhảy lui, ghi ghi chép chép, sợ quên thì lại thâu vài đoạn
clip…
Cuối tuần thì can đảm có thừa gửi clip đi để các bạn tập. |
|||
Nghĩ lại tôi thương các bạn ở Houston, xem clip của tôi, một người
không hề chuyên nghiệp gì hết, đã hẹn hò nhau tụ tập lại và tập theo.
Các bạn tôi không những ủng hộ tôi mà còn tận tình đóng góp, như
Thanh Châu đi du lịch xa về, tôi gọi điện thoại cho Châu khi các bạn
khác đã bắt đầu tập, bàn qua một lần là Châu bắt tay vào làm việc!
Vài ngày sau cô nàng gọi tôi, ý tứ nói là Châu góp ý thôi, phải thêm
động tác tay và thêm vài bước quay cho sống động. Tôi nghe mà rất lên
tinh thần, tôi tâm sự với cô nàng, tôi chưa dám làm gì nhiều ngại các
bạn mình nhụt chí và sợ tham gia!
Tôi thích clip của Châu vì rất nhí nhảnh và dễ thương. Hai đứa bàn
với nhau cứ gửi cho các bạn xem, và tùy theo phản ứng của các bạn mà
minh thay đổi.
|
|||
Một vài bạn tỉ tê sau khi xem clip của Châu:
-
Không xong Chi ơi, chắc mình
tập cái của Chi cho dễ, nhún nhún không cho yên, quay tới quay lui chóng
mặt té chết!
-
Ừ… đi còn không vững, nhảy tới nhảy lui… đầu gối và chân đau…
Nhưng cũng có bạn thì reo lên:
-
“Đứa” nào vậy Chi! Thật là dễ thương! Mình sẽ tập clip đó!
Thế là từ đó tôi để cho các bạn tập theo ý mình, theo khả năng của
mình. Tôi thỉnh thoãng gọi trấn an tinh thần:
-
Mặc quần áo đẹp các bạn nhé! Mình là nhạc cảnh cho vui lại đông
người không ai để ý đâu…
Mỗi thứ bảy, chủ nhật các bạn tập, tôi gọi điện thoại thăm hỏi “face
time” xem các bạn tập. Luôn luôn chứng kiến các màn ăn nhậu kèm theo mà
thèm! Khi thì nồi bún riêu, khi thì bánh trái tràn trề. Có điều ăn xong
là tập nhiệt tình mặc dù chí chóe cải nhau. Nhưng dễ thương là không ai
nản lòng. Dù là thĩnh thoãng ai oán:
-
Hôm qua tao cũng đứng soi gương khi tập nhảy tới nhảy lui… Trời à..
Không giống ai…
Tôi lại một phen an ủi:
-
Mình đâu phải là “teen” đâu chứ mà cũng có phải là vũ công đâu…
Tôi biết các bạn tôi cũng biết những điều đó nhưng vẫn cố gắng, tôi
quí sự tin tưởng của các bạn đối với mình, cũng như sự đoàn kết để cùng
nhau tập dợt. Lòng tôi xuyến xao vui khi cuối ngày tập dợt, Thiên Trang
tâm tình:
-
Chưa đều mi ơi! Nhưng cố gắng tập thêm lần nữa… Đến ngày mi và Thanh
Châu qua, tập thêm lần nữa cho chắc ăn. Hôm sau diễn liền thị tụi hắn
không quên… |
|||
Tập dợt ngày trước HN tại nhà Ngọc Hà |
|||
Tôi có đội hình từ tuần thứ 1, mỗi cuối tuần xong thùy theo tình
hình của các nhóm… Tôi dời đổi
chút đỉnh. Thật ra lúc khởi đầu, chúng tôi có một nhóm nữa, những về sau
thì một bạn rút lui, tôi thế chân bạn ấy và tập chung với hai bạn còn
lại của nhóm đó.
Ngày cuối cùng ở nhà Ngọc Hà, cô nàng MC hơn chúng tôi một lớp,
thích màn nhạc cảnh của chúng tôi cứ than thờ
-
Biết rứa hồi đó ta ở lại lớp để giờ được múa với mấy nàng IBM.
Không được làm chung nhạc cảnh nhưng cô nàng đã cho chúng tôi một
bữa ăn linh đình, sân khấu rộng rãi để tập dợt.
Tôi nhớ hôm đó mà thương các bạn mình, mỗi đứa một nơi về gặp, có
đứa cả chục năm mới thấy lại, tíu tít thăm hỏi. Tôi thì nhìn đồng hồ
thúc dục. Các bạn cũng vui vẻ làm theo. Tôi thấy sự cố gắng, chịu khó
cũng như sự đoàn kết vì “lớp mình” mà các bạn đã hết lòng, tôi và Châu
có thay đổi đội hình, sửa đổi giờ chót, các bạn cũng làm theo, lâu lâu
nghe tiếng than:
-
Mấy bửa tập bước bên phải trước, bây giờ bên trái trước… có chết
không chứ…
-
Tao chỉ sợ lên đó quáng gà, bước lung tung người ta cười cho…
-
Sợ lúc đó quính rồi quên hết trơn…
-
Tao thì sợ té!
Thương nhất là ai cũng giành đứng phía sau:
-
Tao đứng phía sau này, tụi bay che lại để có bước sai không ai thấy!
-
Lên đó nhắc tau với nghe!
Thanh Châu và tôi luôn trấn an:
-
Hễ bước sai hay không kịp thì cứ tiếp tục theo bước kế tiếp… Nhớ là
người ta không thấy mình sai đâu… chỉ có mình biết thôi! Vì tụi mình đến
2, 3 routine… có đứa nào giống đứa nào đâu…
Hôm đó ra về thì có vẻ yên tâm, các bạn còn đùa với nhau:
-
Ngày mai mấy U 70 này làm “hippie choai choai”…
Xong rồi nhắc nhở nhau áo quần, Hường đi Việt Nam về cũng sắm một
bột đồ hippie rất ra gì, mấy bạn xúm lại trầm trồ… vui thật vui. |
|||
Mà vui nhất là ngày Hội ngộ, vào phòng thay đồ trước khi trình diễn,
ôi thì thôi tưng bừng. Có đứa nói:
-
Vui ghê, giống đám cưới ghê!
Có tiếng nạt:
-
Người ta run gần chết! ở đó mà vui…
Nhưng rồi cũng nhờ thích chụp hình nên trong khi chờ đợi đến bài
mình, thay phiên nhau chụp hình, tạo dáng, nghịch, trêu nhau mà quên cả
hồi hộp…
Đến khi kéo nhau lên sân khấu, nhạc lên dồn dập, chúng tôi tung
tăng, cười tươi như đã dặn nhau, hát theo và nhún nhẩy thật tự nhiên
vui… Nhìn thoáng qua thì người ta cũng thấy giống như là một đám “hippi
choai choai”, tuổi tác, lo toan cuộc sống tạm thời biến đi… tôi chỉ thấy
những cô gái của năm nào đang rất hồn nhiên ca hát nhún nhẩy bên nhau…
-
Hey hey hey… It’s a beautiful day!
Đúng là một ngày tươi đẹp đối với chúng tôi… Cám ơn Hội Ngộ, Ban Tổ
Chức cho chúng tôi có cơ hội để sống lại khoảnh khắc đẹp của những ngày
niên thiếu.
Đẹp làm sao khi bạn bè cùng trướng lớp, giờ có dịp về bên nhau trong
tinh thần đoàn kết, hết lòng để cùng làm một điều mà trước đây chỉ lén
lén là một ước mơ thôi. Diễn xong vào phòng thay mà cứ xuýt xoa nhìn
nhau thân ái “không bao giờ quên kỷ niệm tươi hồng này”!
Riêng tôi, cám ơn các bạn lắm lắm đã tin tưởng tôi, ủng hộ và góp
phần không nhỏ để gánh vác với đứa bạn cùng lớp ngay từ đầu, dù chưa
biết có hoàn thành được hay không! Từ nay mỗi khi nghe bản nhạc
Beautiful Sunday thì lòng tôi sẽ rộn ràng vui, vì tình bạn đã nở hoa…
Nhớ những giờ phút tập dợt, thở ngắn thở dài… nhớ khi mặc những trang
phục sặc sỡ… “bình thường ai dám mặc” vân vân và vân vân…
“Chủ nhật tươi hồng” các bạn ơi! Cầu xin an bình, khỏe mạnh để lâu
lâu mình lại được “Beautiful Sunday” nhé!
Thương mến! |
|||
Hình ảnh của những ngôi sao
IBM Chưa có tên đã có tuổi |
|||
Thy - Ngọc Anh - Thanh Châu |
Thy - Kim Chi - Nguyên - Hường |
||
Quỳnh Dao |
Hường |
||
thiên Trang |
Thạnh |
||
Hà Hạnh |
Leyna loan |
||
Hồng Nga |
Lê Thy |
||
Nguyên |
Ngọc Anh |
||
Leyna và Thy |
Kim Chi và Thank Châu |
||
Thanh Châu |
Kim Chi |
||
Kim-Chi | |||
Trở về Trang Thơ Truyện Trang Nhà Liên lạc: Nutrunghocdanang@yahoo.com |
|||