Cánh Của Trái Tim |
||
Diễm My nghiêng mình cố hết sức bưng lấy ly nước hớp một miếng, giòng nước mát lạnh như xoa dịu
được cơn nóng sốt của nàng... thoáng một chút cổ họng bớt rát
đi và nàng thấy dễ chịu... Nhìn
đồng hồ nàng thấy mình chỉ có thiếp
đi chừng 1 giờ
đồng hồ nhưng Diễm My thấy giống như mình
đã ngũ một giấp rất dài miên man...
Nàng gượng ngồi dậy, lấy chiếc gối tựa lưng vào, mỏi mệt nhìn ra bên ngoài... nắng buổi xế chiều yếu
ớt xuyến qua cửa sổ. Nàng nhủ thầm, ngày mai khỏe hơn sẽ ra sân ngồi
ở chiếc ghế tắm nắng và ngắm những chậu hoa mà nàng
đã cẩn thận trồng cách
đây chừng một tháng trước khi ngã bệnh.
Nghĩ
đến
đó nàng thở dài nhè nhẹ, chỉ một tháng thôi mà quá nhiều thay
đổi. Diễm My
đột ngột sinh bệnh, ngất
đi trong sở làm. Khi nàng tỉnh dậy trong bệnh viện thì như người mất hồn... Nàng chới với hụt hẫng hơn bao giờ...
Những dự
đinh xa gần, nào là
đi chơi...
đi gặp bạn bè. Gần nhất là chuyến
đi chồng nàng dự
đinh, vừa
đi tu nghiệp vừa họp mặt với bạn bè ngày xưa. Hải
đã thu xếp sẵn sàng và cả hai
đều háo hức mong
đến ngày. Hải nôn nóng vì chàng sẽ gặp lại cô bạn gái mà chàng rất trân quí, em của người bạn, Diễm My thì tò mò muốn gặp Ngân Hà vì cảm tình mà chồng nàng vẫn còn rất
ưu
ái dành cho cô ta.
Sắp
đến ngày
đi thì Hải ái ngại và ngập ngừng nói với Diễm My:
- Em
đau
ốm thế này... thôi
để anh
đổi vé máy bay, tu nghiệp xong anh về... Họp mặt bạn bè thì lần sau cũng
được....
Nghe Hải nói thì Diễm My lại thấy ái ngại vô cùng nàng vội vàng
đáp:
- Thôi... anh
đừng
đổi vé tới lui tốn kém... Em cũng
đã
đỡ rồi
ở nhà dưỡng bệnh là hết thôi... có
đi bác sĩ này kia em nhờ các em
đưa
đi cũng
được...
Nàng thấy Hải quay
đi, yên lặng một hồi xong lại nói:
- Em
ở nhà một mình anh cũng thấy lo...
Diễm My nói thêm vài câu cho anh yên tâm vì mặc cảm
đau
ốm và không muốn mình là gánh nặng cho chồng.
Bây giờ nghĩ lại nàng thấy buồn buồn... lòng người thật là khó hiểu và mâu thuẫn, muốn
được lưu
ý,
được chăm sóc nhưng không muốn gượng ép! thấy mình suy nghĩ lẩn quẩn, Nàng vội
đứng lên chậm chạp ra bếp... cố xua
đi những ý nghĩ không vui, vị bác sĩ
đã dặn dò... phải lạc quan, suy nghĩ nhẹ nhàng là cách hay nhất
để mau chóng lành bệnh.
Nhớ suốt hai tuần lễ Hải
đi tu nghiệp, thĩnh thoãng anh cũng gọi
điện thoại về thăm chừng... Diễm My tuy tò mò muốn biết về những cuộc gặp gỡ nhưng khi Hải gọi về chỉ nói chừng mực, không tỏ thái
độ vui hay buồn nên nàng thấy không tiện hỏi.
Đến khi chàng về lại sau khi tu nghiệp thì chàng lại rất bận việc
ở sở, thì giờ
ở nhà chỉ còn
đủ
để nghĩ ngơi...
Diễm My chỉ biết tập làm quen với cuộc sống mới của mình... chăm chút sức khỏe mong cho
mau lành bệnh tuy măc cảm bệnh hoạn vẫn rình rập nàng... Hàng ngày cố gắng có cuộc sống tương
đối bình thường.
Những chiều như hôm nay, Diễm My cố gắng ngồi dậy và sửa soạn tóc tai quần áo cho tươi mát, cảm tưởng khi chồng nàng
đi làm về, bước vào nhà thấy người vợ mình
đầu bù tó rối, xanh xao bệnh hoạn... thì chắc là chán nản lắm. Trước
đây nàng chưa bao giờ phải lo sợ
điều này.... |
||
Nhưng rồi sau cơn bạo bệnh, tình thần nàng rất yếu
đuối, thêm vào... nàng thấy hình như có một bóng hình khác
đã hiện diện trong
đời sống của hai vợ chồng nàng. Một người rất trẻ, xinh
đẹp và
đã từng chiếm trọn trái tim Hải...
Một lần sau chuyến
đi của chồng Diễm My
đã thu hết cản
đảm hỏi Hải:
- Anh gặp lại Ngân Hà thấy cô ta thế nào, chắc vẫn còn
đẹp như xưa...
Hải tằng hắng mấy tiếng, không trả lời vội, một lát gằn giọng:
-
Anh không
để ý...
Diễm My nghe
đắng trong cổ họng... Vì nàng biết tính chồng... mỗi khi chàng muốn dấu chuyện gì thì thường trả lời nhát gừng và bực bội như vậy...
Và cũng vì vậy mà
đã khiến Diễm My một người tự tin và ngay thẳng thành người
đàn bà nhỏ nhen, rình rập... |
||
Nàng bỏ ra hàng giờ vào Facebook...
đương nhiên là Hải sẽ không
để hình gì, nhưng các bạn anh thì
để hình bàn bè họp mặt... Lần nào cũng thấy Hải ngồi kế bên một người
đàn bà trẻ
đẹp, tươi tắn, có người còn khen "đẹp
đôi"... Thấy họ quấn quít bên nhau Diễm My muốn ngất
đi ngẹn ngào...
Chiều nay, bên cạnh sửa soạn cho chính mình, Diễm My cẩn thận chuẩn bị món
ăn mà Hải rất thích, mấy chục năm
đã qua cứ mỗi lần dù
đi làm mệt cở nào, về
đế nhà thấy món
ăn sẵn sàng trên bàn, Hải
đều mỉm cười vui.
Diễm My cũng cẩn thận hái một bình hoa tươi
để giữa bạn... không khí
ấm cúng dễ chịu làm nàng như khỏe hẳn
đi. Thấy còn sớm nàng trở vào trong ngắm nhìn mình trong gương. Hôm nay Diễm My mặc chiếc áo vàng... một lớp phấn hồng làm làn da trắng xanh của nàng tươi lên, nàng thoa lên lớp son và vén lại mái tóc của mình...
Tiếng cửa nhà xịch mở, Diễm My vội vàng bước ra,
đưa tay
đở chiếc cặp trên tay Hải:
- Anh
đi làm mệt không... vào rửa mặt
đi, hôm nay em thấy khỏe....
Diễm My khựng lại khi Hải lật
đật rút tay về, xong vội vàng quay mặt
đi... Nàng thấy choáng váng với thái
độ lạnh nhạt của chồng và lắp bắp:
- Em có... em có... nấu cơm chiều...
Hải vừa
đi vào trong vừa nói nho nhỏ:
- Em chưa khỏe... bày
đặt nấu nướng làm gì...
Một lát chàng trở ra, gương mặt nghiêm trang, nàng có cảm tưởng như chàng
đang lo sợ nếu mỉm cười hay thăm hỏi thì Diễm My sẽ
đến gần nũng nịu hay âu yếm với chàng. Vẫn gương mặt lạnh lùng chàng ngồi xuống bàn
ăn cơm, bữa cơm diễn ra thật nhanh... Nhìn Hải
đứng lên thu dọn dĩa của mình
đến bồn rửa và bước ra sân... Diễm My nghe nặng cả tâm hồn.
Còn lại một mình trong căn phòng rộng lớn... Nước mắt Diễm My lăn dài trên má...Tim nàng quặn
đau...
Ánh nắng chiều hiu hắt vô tình chiếu lên
đôi vai gầy guộc rung lên nhè nhẹ...
Nàng ngồi
đó thật lâu,
đến khi nghe tiếng chân Hải bước vào, nàng
đứng bật dậy, dấu hàng nước mắt... thu dọn chén dĩa mang
đến bồn rửa.
Hình như Hải có nói gì
đó... xong lặng lẽ
đi vào trong. Diễm My thở dài nhẹ nhẹ, cánh cửa từ ngoài vào chắc Hải chỉ khép hờ
đã bật mở toang ra và gió lạnh lùa vào... Diễm My rùng mình bước
đến khép lại... cánh cửa lớn, gió chiều nay mạnh quá nàng phải gồng hết sức ghép cánh cửa lại....
Gió bên ngoài thổi mãi, người
đàn bà
đứng tựa cửa nhìn ra bên ngoài... những bất trắc như
đợi chờ và nàng thấy
run sợ.... |
||
Kim-Chi |
||
về: Trang Thơ Truyện Trang Nhà Liên lạc: Nutrunghocdanang@yahoo.com |
||