ĐÀN SÓC VÀ ANH oOo Nguyễn Diệu Anh Trinh |
|
|
Nhà anh có sân cỏ rất đẹp, bằng phẳng và lúc nào cỏ cũng được chăm
bón xanh mướt. Sát lề đường, hai bên lối đi anh trồng hai cây hoa trắng,
đến mùa hoa đơm đầy cành. Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, những
cánh hoa trắng mỏng manh bay nhè nhẹ trong gió rồi rơi chậm xuống đât,
trông như tuyết rơi.
Trước sân nhà, anh trồng cây lê và cây hồng giòn. Chiều nào anh cũng
ngồi trước hiên nhà, hút điếu thuốc, ngắm cảnh trời mây. Đó là những
giây phút thảnh thơi của anh sau một ngày làm việc. Năm này cả hai cây
lê và hồng đều có rất nhiều quả, đó là lý do để đám sóc từ khu rừng nhỏ
sau nhà thi nhau leo trèo phá phách, xua hoài không được. Lũ sóc thật
dạn dĩ, đã chiếu cố đến những quả lê, quả hồng cả khi có mặt anh ngồi
đó. Anh nóng ruột không biết làm sao để bảo vệ những quả non đang bị
tiêu diệt bởi bầy sóc tinh nghịch.
Anh gọi phone hỏi đứa con gái, con nhỏ xúi anh lấy gấu bông treo
lủng lẳng trên cành như người nộm, may ra bọn sóc sợ sẽ bỏ đi. Anh kiếm
hoài trong nhà chẳng có chú gấu bông nào. Lạ quá, mọi khi không cần thì
cứ thấy gấu bông, thỏ con đám cháu đến chơi vất vương vãi khắp nơi, bây
giờ kiếm một con không ra. Anh lấy xe chạy ra chợ mua tạm vài con treo
lên. Những chú gấu, chú thỏ bằng bông làm cành cây thêm nặng, gió thổi,
chẳng thể nào nhúc nhích. |
||
Thằng con trai đến chơi, nghe anh than thở, thằng nhỏ xúi anh phải
lấy dây giăng quanh hai cây, sau đó lấy giấy báo mắc vào, gió thổi làm
những tờ giấy báo bay lả lướt thì đám sóc con mới sợ mà bỏ đi. Anh nghe
lời thằng con, giăng dây vòng quanh hai cây lê và hồng, mắc giấy báo
lên. Hai cây ăn quả trái chi chít trên cành đang đẹp đẻ bỗng nhìn…không
giống ai hết!
|
||
Anh bện dây thun buộc vào cái ná. Lần đầu tiên thí nghiệm với cây
ná, anh ngắm nghía một hồi, kéo cọng thun thật căng rồi buông tay ra,
bắn! Chu cha, không trúng sóc con mà trúng ngay ngón tay anh đau điếng,
sưng vù, anh bực mình ném cái ná xuống đất… Á… đù!
Thằng rể ghé vào thăm ba vợ, xúi anh mua cây súng bằng hơi để bắn
dọa đàn sóc. Anh nghe có lý quá, máu quân đội trong người anh nóng lên,
anh rủ tôi đi chợ. Hai đứa ghé vào WalMart, lội vòng vòng, cuối cùng tôi
cũng kiếm ra gian hàng bán súng hơi cho anh. Lựa tới lựa lui, cuối cùng
anh chọn cây súng (Air gun) giá $39. Tôi kiếm cho anh một bịch đạn nylon
giá $10. Anh hí hửng ra về, cười tươi hơn ông lão bảy mươi mà cưới được
cô vợ mười bảy!
Về nhà, anh tháo tháo ráp ráp, đem súng ra thử, anh ngắm nghía, bóp
cò. Phịch! vậy là OK rồi, hơi từ nòng súng bắn ra nghe thật mạnh. Anh
bắt đầu cho đạn vào nòng. Từ cửa sổ trong nhà ngắm ra, anh chọn một con
sóc có vẻ lấm lét, hí hửng nhất, bắt đầu nổ súng. Phịch! Con sóc nhìn
anh vẫy đuôi cười. Anh nghĩ, chắc loại đạn nylon nhẹ quá. Anh bắn lại
một lần nữa, phịch! Cũng chẳng ăn thua gì, đàn sóc vẫn ung dung gặm gặm
trên cành. Anh thử lại cây súng bằng cách bắn vào tấm lịch trên tường
xem sao. Phịch! Ủa, không có viên đạn nào văng ra. Thì ra chỉ có hơi bắn
ra chứ đạn vẫn còn kẹt ở trong nòng súng. Anh nghiên cứu hoài không hiểu
tại sao.
Đứa con dâu đi làm về, thấy anh cặm cụi, con nhỏ lôi mớ giâý tờ kèm
theo khẩu súng ra nghiên cứu giúp anh:
- Trời ơi, Ba, loại đạn nylon này quá nhỏ, không đúng cở, hèn gì nó
mắc kẹt trong ổ đạn. Ba coi nè, người ta đã ghi chú rõ ràng: Súng này
thích hợp với loại đạn 6.0, ba mua đạn 4.5 nhỏ tí xíu, làm sao mà bắn?
Anh thất vọng nhìn bịch đạn, nhưng vẫn chưa chịu thua. Ăn cơm tối
xong, anh gói ghém bịch đạn lại, lấy xe chạy ra tiệm Walmart ở gần nhà.
Vào quày “ Phục vụ khách hàng”, anh gặp con nhỏ nhân viên có nước da màu
nâu sẩm đang ngáp lên ngáp xuống uể oải. Anh mang bịch đạn đến trả lại
với cái biên lai mới, kèm theo nụ cười duyên còn sót lại sau 60 năm cuộc
đời.
Con nhỏ chắc đang mỏi mệt nên chẳng thèm kiểm tra gì, lẳng lặng lấy
bịch đạn và trả lại cho anh đúng số tiền theo giá cả trên biên lai.
Anh khoan khoái đảo qua đảo lại mấy vòng trong gian hàng bán dụng cụ
thể thao, súng, cần câu … tìm bịch đạn mới, đúng như lời con dâu giải
thích. Không có. |
||
Anh vội vàng lái xe đi nơi khác, thằng rể gọi hỏi thăm, anh là cà
lặp cặp than thở. Thằng rể bèn chỉ anh một tiệm Walmart gần nhà nó, tiệm
này mở cửa luôn đêm, có đầy đủ súng đạn loại thể thao, tha hồ mà chọn.
Ban đêm, đường phố đã hơi vắng vẻ, vậy mà anh phải mất cả 45 phút
mới đến nơi. Khu shopping thưa người, anh bước vào, lẹ làng đến thẳng
gian hàng thể thao, súng đạn. Anh đảo mắt tìm nhân viên phục vụ để nhờ
giúp đở. Có cậu thanh niên mặc đồng phục của chợ đang lúi húi sắp xếp
các món hàng cho ngay ngắn, anh mừng rỡ hỏi thăm. Cậu nhỏ nhìn anh hỏi
lại:
- Có phải ông muốn tìm loại đạn giả, bằng nylon?
- Phải, nhờ anh bạn chỉ giúp
- Thưa ông, đây nè!
|
||
Anh ra quày tính tiền, khoan khoái lái xe về nhà khi đồng hồ chỉ
đúng mười hai giờ đêm.
Bản tính nóng nảy, làm việc gì cũng muốn đến nơi đến chốn nên anh
không tài nào đi ngủ được nếu không đem cây súng ra … bắn thử.
Anh hì hà, hì hục với đôi kiếng lão trên mắt, cặm cụi với cây súng
nhỏ. Đạn lắp vào xong rồi, ngắm vào tờ lịch trên tường, anh bấm cò.
Ủa, sao cũng im ru vậy nè? Anh hơi nóng người, cầm cây súng lắc lắc
… thì ra những viên đạn nhỏ ban chiều còn kẹt lại trong này nên đạn mới
không xuống được. Anh hoàn thành cây súng và mớ đạn lần cuối. Bắn thử tờ
lịch, lủng một lỗ bự, anh khoan khoái vào giường ngủ lúc trời gần sáng!
Giấc ngủ ngắn ngủi nhưng anh cũng mơ sau ba ngày anh đã đuổi được
hết đàn sóc tinh ranh với vũ khí là cây Air gun bắn đạn nylon mới tậu.
Chiều hôm sau anh đi làm về, tắm rửa sạch sẽ, rót một ly nước đầy,
anh mang ghế ra sân, vừa hít thở không khí vừa ngắm cây lê, cây hồng
trước sân nhà. Bên cạnh anh là cây súng và bịch đạn, trong đầu anh ý
nghĩ “quyết chiến đấu” với đàn sóc đã nung nấu bao lâu nay, chiều này
mới có dịp ra tay. Anh uống hết một ly nước, hút điếu thuốc, nhìn hoài
sao chẳng thấy một chú sóc nào bén mảng trên cây. Anh lửng thửng đi ra,
ngắm tới ngắm lui, cũng không thấy em nào xuất hiện. Anh lẩm bẩm, lạ
quá!
Chiều hôm sau, cũng như thế. Rồi cả tuần trôi qua trong sự chờ đợi
của anh. Cây súng của anh đã trở nên ế ẩm, chưa bắn được phát súng mở
hàng nào.
Mấy đứa con, mấy đứa dâu rể ghé về thăm ba, thấy anh ngồi trước hiên
nhà, tư thế canh mấy con sóc; chăm chỉ như cai ngục canh tù. Nghe anh
kể, chúng nó cười rần rật ông ba mình, khi biết lâu nay…anh chỉ tốn
tiền, mất công mà chưa làm được gì mấy chú sóc. Chúng càng cười, anh
càng nóng, hy vọng càng tiêu tan.
Thiệt tình là đàn sóc kéo nhau di tản, vượt biên đâu mất tiêu từ
ngày anh sắm được cây súng và mớ đạn. Kể từ dạo đó, chiều nào anh cũng
ngồi trước hiên chờ đợi. Không biết có phải linh tính hay sao mà đàn sóc
không hề lai vảng. Không còn một con nào.
Cuối mùa, anh mới khám phá rằng, sau nhiều ngày đàn sóc lui tới
viếng thăm, nay hai cây lê và hồng chỉ còn trơ vơ trên cành dăm ba quả
vừa già, vừa đẹt lẫn trong đám lá xanh.
Thì ra đàn sóc tinh ranh đã kéo đi nơi khác để kiếm ăn. Chỉ có anh
và cây súng bắn đạn nylon vẫn thủy chung chờ đợi.
…..Hẹn mùa sau
|
||
Nguyễn Diệu Anh Trinh |
||