một buổi chiều...

   

Thu-Nguyệt

   
   

Một chiều buồn rảo chân qua phố

Tôi chợt nhìn thấy dáng Mẹ nghiêng nghiêng

Vai mẹ gầy như cảm thấy nặng thêm

Gánh hàng rong bước liêu xiêu chân mỏi

     
   

Tôi đã thấy có cụ già luống tuổi

Tóc trắng, da nhăn, mắt kính lão nhòa

Cầm trên tay xấp vé số bước qua

Rồi run rẩy xòe ra mời mọc khách

     
   

Tôi đứng lại trên vỉa hè tấp nập

Các bác ôm áo bạc phong trần

Đôi mắt dõi nhìn về phía xa xăm

Đợi một cuốc xe - đợi tương lai tươi sáng

     
   

Các em bé tìm chi trong bãi rác

Cha mẹ em đâu? Trường lớp em đâu?

Tuổi ấu thơ sao em phải dãi dầu?

Những túi bóng,những vỏ bia cũng thành cơm áo

     
   

Cứ như thế những mảnh đời ảo não

Nhằn nhọc đi qua trên đại lộ phồn hoa

Giữa chung quanh là phố thị sáng lòa

Nhiều danh lợi, nhiều xa hoa phung phí

   

 

 

   

Rồi từng từng đêm tôi thầm nghĩ

Cảm thương nhiều những số phận long đong

Và ước mơ có “thế giới đại đồng”

Không phân biệt sang hèn, không giai cấp

     
   

Lòng nhân ái, tình yêu thương ấm áp

Sẻ chia nhau, nâng lấy những mảnh đời

Trên môi ai cũng sẳn nở nụ cười

Ôi tất cả, hãy cùng tôi mơ ước…

 
     
   
 

Trời buồn nhưng chẳng thèm mưa
Nhớ hay không nhớ chờ mưa lưng chừng…

KimChi