Chiều Xuân Thôn Vỹ

 

Kim Vui

 
   
 
   
   

Nắng đã tắt xuống hàng cau thôn Vỹ

Buổi chiều buồn chầm chậm gió đưa mây

Người lữ khách trở về tìm theo dấu

Kỹ niệm mất còn  -Vỹ Dạ đổi thay

     
   

Có  màu xanh hoa cau sao nở muộn

Có bầu trời mây trắng đuổi theo nhau

Có tình em cất giấu ở nơi đâu  

Nên lặng lẽ xuân về em chẳng đợi

     
   

Bất chợt thấy nắng vàng còn sót lại

Dư âm nào lãng vãng giữa chiều xuân

Lòng lữ khách ngẩn ngơ muôn dấu hỏi

Rồi mơ hồ còn như có như không

     
   

Chiều hôm  nay em về thăm  Vỹ Dạ

Bỗng dưng lòng chợt nhớ đến xót xa

Bỗng dưng lòng bối rối nhớ thiết tha

Nhớ ngơ ngẩn điều gì sao không rõ

     
   

Xin đừng hỏi hoa cau sao nở muộn

Sao bầu trời mây trắng mãi tìm nhau

Sao nửa đời còn lại nhớ thương nhau

Sao vạt nắng vấn vương trong chiều tím

     
   

Em bỏ lại bên đời bao hiu quạnh

Giữa kinh thành em chỉ thấy anh thôi

Ngàn lăng tẩm phủ một màu rêu lạnh

Em sưởi tình mình từ phía hoàng hôn